Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 19: Tứ gia bị tắc họng

« Chương trước
Chương tiếp »

Vào phủ đã lâu như vậy, Ôn Hinh chưa từng đặt chân đến tiền viện một lần. Cửa thông ra tiền viện có tiểu thái giám trông giữ ngày đêm, nghiêm ngặt tựa như đường lên trời, đem cả phủ đệ phân thành hai giới, tiền viện – hậu viện cách biệt, nước sông không phạm nước giếng.

Lần này theo Vương Đức Hải đi qua, nàng mới chân chính cảm nhận được sự ngăn cách ấy sâu đến nhường nào.

Vương Đức Hải đi phía trước dẫn đường, trên mặt luôn treo nụ cười hòa khí, dáng vẻ như gió xuân đang thổi, cực kỳ khách khí. Ôn Hinh theo sau, nàng biết rõ người này là tâm phúc bên cạnh Tô Bồi Thịnh, có thể để hắn đích thân tới đón, tất nhiên là Tứ gia có điều muốn truyền.

Trong lòng Vương Đức Hải cũng thầm cảm khái: vị Ôn cách cách này thật không ngờ lại vô thanh vô tức mà lọt được vào mắt chủ tử gia. Những ngày gần đây, chủ tử gia sáng đi tối về, bận rộn không ngơi, mới vừa rút được chút nhàn hạ, chẳng những không bước chân đến viện phúc tấn, cũng không đi thăm Lý trắc phúc tấn nơi đó, ngược lại liền nhớ tới Ôn cách cách đầu tiên. Xem tình thế này, về sau vị này e rằng càng phải hảo hảo nịnh bợ, chưa biết chừng còn có phúc khí mà lên làm trắc phúc tấn.

Ôn Hinh theo chân Vương Đức Hải bước qua đạo môn phân cách tiền – hậu viện, trong lòng vẫn còn đôi phần khó hiểu. Tứ gia truyền nàng đến tiền viện làm gì? Nhất thời nghĩ mãi cũng không thông, bèn tạm gác sang một bên.

Địa giới tiền viện rộng rãi thoáng đãng, chưa đi bao lâu đã đến thư phòng. Ngoài cửa có hai thái giám đứng hầu, vào đến trong viện, dưới mái hiên trước cửa thư phòng cũng có hai tiểu thái giám túc trực. Bọn nhỏ tuổi còn chưa lớn, đôi mắt linh lợi, nhìn qua rất cơ trí.

Chỉ là Ôn Hinh biết rõ những tiểu thái giám này tuy linh hoạt, nhưng phần lớn đều không biết chữ.

Có thể ở bên người Tứ gia mà nhờ biết chữ được giữ lại, cũng chỉ có một mình Tô Bồi Thịnh, cùng với một người hầu trong thư phòng gọi là Trương Thuận Hỉ. Tô Bồi Thịnh danh tiếng vang xa, nhưng cái tên Trương Thuận Hỉ, Ôn Hinh thật sự không nhớ mình đã nghe qua bao giờ.

“Thỉnh an cách cách.” Vừa lúc Tô Bồi Thịnh từ trong thư phòng bước ra, ngẩng đầu liền bắt gặp Ôn cách cách tiến vào, lập tức mang theo nụ cười rạng rỡ mà vội vàng đón vào.

“Tô công công chớ đa lễ.” Ôn Hinh khẽ nói, giọng mềm nhẹ như tơ.

Tô Bồi Thịnh đứng dậy, nghiêng mình nhường đường: “Cách cách mời vào, chủ tử gia đang chờ.”

Thấy hắn không có ý theo vào, Ôn Hinh hơi do dự thoáng chốc, nhưng rồi vẫn nâng tà váy, từng bước bước lên bậc cửa.

Vừa bước vào trong phòng, chỉ thấy bên trong bày một án thư dài. Trên án đặt nghiên mực tử sa, bên cạnh là đồng thủy cổ sắc, thống bút hoa trúc cắm đầy bút lông. Một chén rửa bút bằng men thanh hoa nước đã lắng trong, chặn giấy bằng đồng thạch đè một góc giấy Tuyên Thành, Tứ gia đang đứng bên án, cổ tay vận lực, đưa bút như rồng bay phượng múa, từng nét thành văn.

“Thỉnh an chủ tử gia.”

Thanh âm trong trẻo mà ngọt mềm của Ôn Hinh vang lên, nét âm cuối như rơi nhẹ trên mặt nước. Tứ gia tay đang viết bỗng khựng lại, đầu bút dừng một thoáng, rồi mới ngẩng đầu nhìn.

Nàng vận Mãn phục màu thủy hồng, sắc tươi mà không lòe, ôn nhu như ánh chiều thu. Thân hình mềm mại nửa quỳ, động tác thỉnh an đoan đoan chánh chánh. Tóc đen mượt vấn cao, chỉ cắm một cây trâm bạc hình hồ điệp giản đơn, nàng vừa cúi mình, đôi hoa tai trân châu theo động tác mà khẽ lay, ánh sáng châu quang chập chờn, khiến khoé môi người nhìn bất giác cong lên.

Rõ ràng chẳng phải bộ y phục gì quý hiếm, nhưng khoác lên người nàng lại như phủ thêm khí vị tươi sáng. Nụ cười trên môi nàng… ngọt đến mức khiến người nhìn phải mềm lòng.

“Đứng lên đi.” Tứ gia chỉ đến ghế dựa ở bên tường ý bảo nàng ngồi xuống.

Ôn Hinh ngoan ngoãn đứng dậy, bước qua ngồi xuống. Thu ý đã đậm, ghế sớm trải đệm mềm, nàng vừa chạm xuống liền cảm giác ấm áp êm ái, tựa như được nâng đỡ.

“Gia đang bận sao? Thiếp thân… có quấy nhiễu người không?” Giọng nàng dè dặt, mang chút lo lắng nhỏ xíu.

Tứ gia lắc đầu: “Không sao, nàng ngồi trước đi. Vết thương đã khá hơn chưa?”

Ôn Hinh ngẩn ra một thoáng, không ngờ hắn vừa thấy nàng đã hỏi đến chuyện này. Trong lòng như có thứ gì mềm mại khẽ tan ra — Một người cả ngày vùi mình trong quốc sự, mười ngày nửa tháng chẳng đặt chân vào hậu viện, thế mà vừa gặp đã hỏi đến vết thương nho nhỏ của nàng…

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thật sự có chút thụ sủng nhược kinh. “Đã khỏi hẳn rồi, không còn gì đáng ngại. Đa tạ gia vẫn nhớ thương.”

Nàng cong môi cười, nụ cười tựa đường phèn rơi xuống nước ấm.

Được người nhớ thương vốn đã là chuyện làm người ta vui sướng. Huống hồ người ấy lại chính là nam nhân mà nàng hiện giờ phải dựa vào. Loại cảm giác này… thật sự kỳ diệu, ngọt đến mức làm lòng người mềm nhũn.

Chủ yếu là vì trông chờ quá lâu, vui mừng ngoài dự liệu bỗng rơi xuống… thật đúng là khiến người ta sảng khoái đến ngây dại.

Tứ gia hỏi một câu như thế rồi lại chẳng để ý nàng nữa, cúi đầu tiếp tục hạ bút, khí độ nghiêm tĩnh mà chuyên chú.

Ôn Hinh cũng an phận, không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ dời mắt đánh giá bày trí trong thư phòng.

Trên sập ấm cạnh cửa sổ trải mấy tấm thảm hoa cúc. Bên song cửa đặt một chiếc bình cổ hoa sen, đối diện là một chiếc bình khác, trong cắm một bó hoa mới hái.

Bên cạnh, lư hương bạch ngọc lớn bằng cả bàn tay chậm chạp tỏa làn khói mỏng, hương tam hợp nhàn nhạt luẩn quẩn nơi chóp mũi, thanh thanh dưỡng tâm.

Trên bức tường phía trước treo mấy bức tranh sơn thủy danh gia, bút pháp thanh viễn trầm tịch. Ôn Hinh nghiêng đầu ngắm vài lượt, rốt cuộc cũng không nhìn ra người vẽ là ai—nàng vốn chẳng có mấy phần tài cán xem tranh, nhìn không ra là cũng là điều thường.

Duy có một điểm nàng hiểu rõ, trong thư thất, tranh quý lấy sơn thủy làm đầu, hoa mộc xếp sau, điểu thú nhân vật lại càng là thứ. Xem ra Tứ gia quả là người thích thanh nhã, trên vách tường toàn bộ đều treo sơn thủy.

Đỉnh thật— Vị này về sau truyền lại mười hai bức mỹ nhân đồ, danh chấn thiên hạ, vậy mà lúc này trong phòng nửa bức mỹ nhân đồ cũng không thấy. Hừm, nam nhân đúng là miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.

Tứ gia viết xong một đoạn, buông bút, ngẩng đầu lên liền thấy tiểu cách cách nhà mình đôi mắt đen lúng liếng, chuyên chú nhìn lên vách tường, không biết trong đầu đang nghĩ chuyện gì, khóe môi nhẹ nhích lên như đang lén vui mừng.

Một người vụng trộm hoan hỉ, cho dù che giấu cũng lộ ra vài phần.

Tứ gia cau mày, đưa mắt nhìn theo về phía bức tranh nàng đang ngắm. Sơn thủy bút tích danh gia, có gì đáng khiến nàng vụng trộm thích thú?

“Suy nghĩ cái gì?”

Thanh âm trầm ổn bỗng vang bên tai. Ôn Hinh giật mình một thoáng, vội quay đầu lại—liền đối diện ngay ánh mắt nghi hoặc của Tứ gia, vừa sắc bén vừa mang vài phần thăm dò.

Trong lòng Ôn Hinh rung lắc một trận, biết mình vừa rồi thất thủ mà thả hồn suy nghĩ, liền bị Tứ gia nhìn ra chút sơ hở.

Vị Tứ gia này đôi mắt cũng thật lợi hại.

Trong bụng nàng than, ngoài miệng lại mềm mại ngọt ngào: “Đang xem mấy bức họa này. Thiếp thân trời sinh bướng bỉnh, đối với thư với họa vốn chẳng hiểu được bao nhiêu. Chỉ cảm thấy khí thế thập phần trác tuyệt… nhưng nhìn mãi vẫn chẳng hiểu nổi nguyên do.”

Tứ gia: ……

Lời này khiến hắn tắc họng. Có ai đi bóc trần chính mình không biết thưởng tranh ngay trước mặt hắn như thế? Không nên nói chút lời làm đẹp thể diện sao?

Nàng thật đúng là… không biết trọng thể diện, mà cũng ngốc đến đáng thương.

“Mấy ngày nay nàng làm gì?” Tứ gia đứng dậy đi rửa tay, ngòi bút vừa hạ, trên tay còn vương chút mực.

Ôn Hinh lập tức theo sát, ánh mắt lanh lợi, từ giá gỗ cầm xà phòng thơm dâng lên. Tứ gia tiếp lấy, rửa qua nước thanh tuyền, nàng lại đưa tới khăn sạch, cung kính mà không mất vài phần nhu thuận.

Tay lau sạch, hắn tiện tay nắm lấy tay Ôn Hinh, kéo nàng sang sập ấm cạnh cửa sổ ngồi xuống. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng đáp:

“Cũng chẳng làm gì nhiều. Thiếp vốn không thích thêu thùa may vá, mẫu thân nói thêu sẽ hại mắt, lại dễ bị kim đâm.

Muốn đọc sách thì khi nhập phủ chỉ cho mang một cái tay nải, thư phòng Thính Trúc Các chỉ có mấy quyển dọn theo lúc mới vào, đều đọc hết rồi, thật không thú vị. Thiếp lại không thể ra cửa, nên chỉ còn biết xoay quanh phòng bếp làm chút đồ ngon mà thôi.”

Tứ gia: ……

Hắn liền cảm thấy, mình thật không nên hỏi. Quả thật… nghẹn đến không tiếp nổi lời. Bình thường nghe Lão Thập Tứ nói chuyện, hắn còn thấy khó ứng đối—nhưng hắn lại không biết khó ở điểm nào.

Hôm nay thì hắn đã hiểu đến minh bạch, cái “khó” ấy là khó tiếp lời, là cứ như vậy nghẹn một ngụm trong ngực.

Vốn định răn dạy nàng đôi câu, ai ngờ ngẩng đầu liền thấy tiểu cách cách nhíu mày, nhẹ thở dài một hơi, bộ dáng như mang theo thiên đại ủy khuất.

Tứ gia trong lòng thoáng động. Không nhịn được nghĩ xa xôi: Ở tận Giang Nam xa xôi, Ôn đại nhân kia rốt cuộc nuôi nữ nhi kiểu gì… mà dưỡng ra một tiểu cô nương mềm yếu, kiều mị, khiến người ta nhìn thôi đã không nỡ nói nặng nửa câu?

Gả ra ngoài như thế… Ôn đại nhân làm sao ngủ yên được?

« Chương trước
Chương tiếp »