Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân
Chương 3: Tiểu lâu
Nói những lời ấy là khi các nàng đang ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang. Nhàn Nguyệt vốn khéo ở chuyện trang dung, vừa nói vừa tùy ý để nha hoàn tháo trâm gỡ thoa, động tác linh hoạt mà tự nhiên. Giọng nàng như chưa từng rời kinh thành nửa bước, tựa dáng vẻ một người đã ở Lâu phủ mười năm mà vẫn giữ phong vận cũ. Đến khi lời vừa dứt, mái tóc đen dài như mây trút xuống, từng sợi thanh sảng buông rủ nơi sống lưng, cảnh tượng mềm mại khiến người ta không khỏi yêu thích.
“Ta tự khắc có nơi tin tức truyền ra.” Nhàn Nguyệt đối diện gương đồng, khẽ đưa tay vịn nhẹ nơi thái dương, soi nơi đuôi mắt viên tiểu chí có lớn thêm chút nào. Dáng vẻ kiều khí như tiểu tức phụ mới xuất giá, lại còn đắc ý mà nói: “Sơn nhân tự hữu diệu kế.”
Lăng Sương đưa tay khẽ chạm lên má nàng một cái: “Đừng soi nữa, đã mềm đến độ véo ra nước rồi.”
“A, ngươi đừng nghịch, lát nữa lại để lại vết đỏ đấy. Ngày mai là tiểu hàn hoa mai yến, là chính sự đấy.” Nhàn Nguyệt lại cúi gần vào gương, dùng lan sương tinh tế phủ lên làn da. Bôi xong, đầu ngón tay vẫn còn sót lại chút phấn, thấy Lăng Sương nằm trên giường đọc sách, nàng muốn đưa tay điểm lên cho vui. Lăng Sương né tránh: “Đừng quấy, lại làm trò xấu của tỉ.”
“Thật chẳng biết nhận lòng tốt.” Nhàn Nguyệt chọc nàng: “Ngươi chẳng phải hai ngày nữa sẽ sang Trình gia mừng thọ sao? Cũng nên sửa soạn đôi chút. Đến lúc gặp Trúc Trung Quân, lúc ấy mới ôm chân Phật thì muộn rồi. Nói cho ngươi biết, Trình thúc năm ngoái vừa thăng cấp, lại cùng Phùng cữu gia đồng sự một nha môn. Ta nghe phong thanh, Ngọc Châu, Bích Châu hai tỷ muội đều để ý đến Trình Quân của nhà ngươi đó. Ngươi phải tự mình coi trọng.”
“Hắn lại chẳng phải chó săn, ai bắt được thì theo kẻ đó, ta còn phải xem trọng sao?” Lăng Sương nhàn nhạt đáp: “Đừng ầm ĩ. Đêm nay ta phải đọc cho xong quyển này. Tỉ ngủ sớm đi, ngày mai còn dự yến.”
“Ngươi cũng ngủ sớm đi, kẻo lại hỏng mắt, đến lúc gặp Trúc Trung Quân…”
Lăng Sương thấy nàng càng nói càng quấy, liền đặt quyển sách xuống, áp nàng lại mà cào nhẹ. Nhàn Nguyệt tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng tay chân yếu mềm, đến cả dáng vẻ chậm rãi của Khanh Vân còn mạnh mẽ hơn nàng. Năm ấy, khi nàng được sinh ra ở Lâu phủ, đúng lúc lâu nhị nãi nãi chịu nhiều ủy khuất nên tức khí, thai tượng đã yếu, sau khi sinh lại liiền theo cha mẹ đường xa mệt nhọc, để lại căn bệnh ngầm, quanh năm đau ốm. Bởi thế hễ động tay động chân, chưa đến ba lượt đã vội xin tha.
Đợi đến khi nàng cười mềm cả người cầu xin, Lăng Sương mới buông nàng. Nhàn Nguyệt tuy lắm lời, nhưng cả ngày cũng đã mệt, nằm xuống chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Lăng Sương dặn nha hoàn cũng đi ngủ, còn mình đọc thêm nửa quyển sách, rồi mới nằm xuống.
Nào hay chưa ngủ được bao lâu, Khanh Vân đã lặng lẽ đến. Hẳn là đi tiểu đêm tiện thể ghé qua xem nàng và Nhàn Nguyệt.
Quả nhiên, nàng nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho hai người, rồi lấy một chiếc túi nhỏ đặt bên gối Nhàn Nguyệt. Lắc lên nghe mềm mềm, có lẽ là dược quả mơ dùng vào mùa đông. Nhàn Nguyệt thân thể vốn nhược, mỗi độ xuân sang dễ ho khan. Nhìn bộ dạng tam phòng hôm nay, sớm muộn gì cũng khiến cái danh “ốm yếu” của Nhàn Nguyệt lan khắp kinh thành, sợ rằng ảnh hưởng tiền đồ khuê các. Khanh Vân hẳn là nghĩ tới chuyện ấy, nên đem dược quả mơ cho nàng mang theo bên mình, phòng khi dự yến mấy ngày liền mà phát bệnh.
Nàng xem qua Nhàn Nguyệt, lại cúi người thu quyển sách trong tay Lăng Sương, khẽ cười thở dài, rồi đặt một vật gì đó dưới sách. Lăng Sương ngủ vẫn còn mơ hồ, cũng chẳng buồn để ý. Đến sáng tỉnh dậy, vừa chạm vào quyển sách liền phát hiện một khối ngọc mát lạnh, tròn trịa, chẳng có dấu tích gì đặc biệt. Nàng còn đang nghi hoặc, Nhàn Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra.
“Thật là người tỉ mỉ.” Nàng cầm khối ngọc, ấn nhẹ lên mí mắt Lăng Sương: “Dùng cái này đắp mắt, có sưng thành quả đào cũng tiêu được. Ngươi không nghe nương vẫn thường kể sao? Có mấy tức phụ cuộc sống không dễ dàng, khóc cũng không dám cho ai thấy. Nếu để trưởng bối biết, liền quở: “Ban ngày ban mặt khóc cái gì, thật mất mặt?” Thế là đành lấy nước giếng lạnh mà rửa mặt, ép sưng tiêu đi. Ngươi mau đắp lên một lát, bằng không lát nữa nương biết ngươi thức đêm đọc sách, lại mắng cho.”
Lăng Sương lười để ý, vứt sang một bên, vội vàng trang điểm qua loa. Phía ngoài, Lâu nhị nãi nãi và dì Hoàng Tư đã tới thúc giục. Dì Hoàng Tư là nha hoàn hồi môn của nhị nãi nãi, thuở trước ở nhà mẹ đẻ đã cùng nhau lớn lên. Trong Lâu gia, tỷ muội các nàng đều kính trọng gọi bà một tiếng dì Tư; riêng Lăng Sương lúc nhỏ bướng bỉnh, gọi thành Hoàng Tứ Nương, lại còn đặt cho một ngoại hiệu “Hoa Mãn Hề”, khiến người ta dở khóc dở cười.
“Các tiểu thư, đừng trì hoãn nữa. Hôm nay là tiểu hàn hoa mai yến. Đi ăn sáng trước, phu nhân đã mời nương tử chải đầu, ăn xong cùng nhau sang bên kia chải đầu. Quần áo trang sức đều để bên đó rồi, muốn mang gì thì mang theo, chớ bỏ sót ở đây. Nơi này là địa phận lão thái quân, chúng ta không được thất lễ. Khăn tay, ngọc bội, trâm hoàn… đều mang cả. Tiểu Man, ngươi đỡ tiểu thư mang đồ. Đào Nhiễm, khỏi chải đầu, chỉ sửa sang lại là được.”
Lăng Sương lập tức hiểu ý—Dì Hoàng Tư hẳn đã nghe nương nói chuyện tối qua, biết trong phủ người đông mắt tạp, không chừng có kẻ ngầm mưu toan, nên mới đề phòng nghiêm cẩn đến vậy.
Khanh Vân dậy sớm nhất, đã rửa mặt chải đầu chỉnh tề, định sang chính phòng lão thái thái thỉnh an. Nàng nói: “Dì Tư, ta đi một lát sẽ trở lại.”
“Không được!” Dì Hoàng lập tức giữ lấy cánh tay nàng, nói: “Lão thái thái còn chưa dậy. Huống hồ tối qua người cũng đã dặn, hôm nay hoa mai yến là đại sự, bao nhiêu phu nhân tiểu thư muốn gặp các cô nương, chuẩn bị gấp cũng phải đến quá buổi trưa mới đi được. Ta còn nghe nói có tiểu thư giờ Thìn đã xuất phát, nếu còn dây dưa nữa, đến trễ thì còn ra thể thống gì.”
Nàng một tay kéo Khanh Vân, một tay lại đẩy Nhàn Nguyệt, thúc ba cô nương sang Ngô Đồng viện. May mà hai nơi gần nhau, xuyên qua đình viện liền đến, đều thuộc sân lão thái thái, là tam trùng môn, ngay cả gã sai vặt cũng không được tùy tiện ra vào, huống chi là vú già địa vị thấp. Ngô đồng viện sát Đông viện nơi tam nãi nãi ở, hai bên chỉ cách một bức tường, từ lầu hai Đông viện nhìn qua có thể thấy rõ sân bên này.
Lăng Sương thoáng nhìn lên lầu hai Đông viện, cửa sổ khép hờ, phía sau loáng thoáng bóng người lướt qua, như là Ngọc Châu của tam phòng. Nàng liền biết hai tỷ muội kia cũng đã dậy sớm chuẩn bị cho hoa mai yến, chỉ là thần thái lén lút, không muốn bước ra chào hỏi.
Cũng khó trách các nàng không muốn thân cận. Khanh Vân còn đỡ, chứ Nhàn Nguyệt vốn mang bộ dáng phong lưu mị hoặc, trời sinh là để nổi danh chốn kinh thành. Sáng sớm chưa điểm chút son phấn nào, chỉ mặt mộc thôi đã đẹp tựa tiểu tiên lụa là. Lại thêm tính cách mềm mại, thích dựa vào người khác, tóc nàng nuôi từ nhỏ, buông dài đến tận mắt cá chân, dưới ánh dương chiếu lên như sa tanh phát sáng, phủ kín cả tấm lưng, thừa ra thành một mảng lớn.
Lăng Sương tiện tay cầm một lọn tóc trong tay nghịch, Nhàn Nguyệt cười mắng nàng. Ba tỷ muội đùa giỡn bước vào ngô đồng viện. Quả nhiên khí thế không nhỏ. Bữa sáng đã được mang đến, phong phú đủ món. Hôm nay không cần diễn trò trước mặt lão thái thái, nên tam phòng lập tức lộ nguyên hình. Bữa sáng được đưa tới bằng một cái mâm gỗ, mấy món điểm tâm, hai loại cháo, canh của quả nấu suông, nhìn không khỏi cảm thấy giễu cợt. Lâu nhị nãi nãi đem dồn lại một góc bàn. Thức ăn trên bàn đều là tự bỏ bạc ra gọi từ bên ngoài, mới tới ba ngày nên vẫn còn được xem như khách, gọi đồ ăn bên ngoài cũng chẳng sao. Nhưng nếu ở lâu, ắt sẽ bị nói ra nói vào. Nghĩ tới trước kia nương cũng từng bị nhốt ở trong phủ như vậy, cầm tiền không chỗ dùng, ủy khuất biết bao nhiêu.
Ở Giang Nam, ngày nào cũng nghe người ta nói kinh thành nhiều của ngon vật lạ, nay vừa thấy liền biết quả không sai. Điểm tâm tinh xảo, đẹp mắt; cháo cũng thơm; canh gà nóng hổi đựng trong sứ bình, chỉ nhìn sắc canh đã biết vừa thanh vừa ngọt. Tổ yến nấm tuyết vốn là món các tiểu cô nương hay dùng, lại còn có tôm bóc vỏ hấp, thêm mấy món rau xào thái sợi giòn giòn. Lăng Sương vừa trông thấy đã ngồi xuống cạnh bàn, chuẩn bị ăn ngay.
“Làm gì đó?” Lâu nhị nãi nãi lập tức quở: “Đừng vội ăn. Đi chải đầu thay y phục trước. Xong xuôi rồi có thời gian hãy ăn, không có thì lót dạ hai miếng rồi trực tiếp trang điểm lên kiệu cũng được. Thôi phủ ở tận thành Nam, xa lắm, ngồi kiệu cũng mất nửa canh giờ. Nhà chúng ta lại mới nhập kinh, hôm nay là ngày đầu tiên lộ diện, nếu đến muộn thì còn ra thể thống gì?”
“Để các tỷ tỷ chải đầu trước, con ăn trước.” Lăng Sương nói rồi tự mình múc một bát cháo.
“Hôm nay không cần chờ ai, nương tử chải đầu ta đã thỉnh đến bốn vị, ngươi đừng ở đây dây cà dây muống nữa, mau đi. ”Lâu nhị nãi nãi vừa dứt lời liền kéo Lăng Sương đứng dậy, đẩy nàng đến cho nương tử chải đầu. Nhàn Nguyệt thì vẫn đứng nơi đó, hai vị nương tử cùng nhau giúp nàng chải mượt mái tóc trước, lại bôi lên một lớp du quế hoa. Nghe hai người nói chuyện, nàng còn muốn nhân cơ hội trêu Lăng Sương: “Lăng Sương không vội đâu, nàng có Trúc Trung Quân của nàng mà.”
“Ngươi chớ có trêu trọc nàng. Cái gì mà Trúc Trung Quân với chả không Trúc Trung Quân, chuyện còn chưa đâu vào đâu, một tiểu cô nương mà cả ngày treo miệng nói những lời ấy, thành ra cái bộ dạng gì? Mau ngoan ngoãn chải đầu đi. Trong kinh thành quy củ nghiêm ngặt, nữ hài tử không được tùy tiện giỡn mấy câu ấy, ngay cả tên nam nhân cũng không được gọi bừa. Hôm nay ra ngoài, ngươi cẩn thận cái miệng, đừng tưởng người đông mà ta không quản đến, ta trở về sẽ hỏi Đào Nhiễm cho ra.” Lâu nhị nãi nãi quay sang giáo huấn nàng.
Nhàn Nguyệt thè lưỡi, không dám nói gì thêm. Lăng Sương bị thúc giục đi chải đầu, rồi thử quần áo. Tóc nàng còn đang xõa, mà gặp loại yến hội ngắm hoa như hôm nay, chủ nhân đều là trưởng bối trọng quy củ, tóc tai dung trang không nên quá mức chói mắt, lộng lẫy quá lại thành thất lễ. Chỉ có y phục là cần cân nhắc kỹ: tinh xảo, nền nã, mà lại không bị người bắt lỗi hương khí. Lâu nhị nãi nãi đã sớm chuẩn bị cả một giường quần áo, đợi Nhàn Nguyệt đến chọn.
“Thời tiết vẫn còn lạnh, mọi người đều khoác áo choàng, cũng không khác nhau là mấy. Theo con tốt nhất dùng ba bộ áo choàng da thanh, chỉnh tề lại ấm. Bạch hồ thì quá rêu rao, chồn lại nặng nề, chẳng tiện.” Nhàn Nguyệt liếc qua cả giường quần áo, liền đưa ra chủ ý.
Nàng không nói thì thôi, chứ đã nói thì ai cũng tin. Bởi nàng vốn xinh đẹp, lại thích trang điểm, ngày ngày cân nhắc y phục, ngay cả Lâu nhị nãi nãi cũng nhiều lần phải phục nàng, thường nghe theo ý kiến nàng.
“Bên trong thì sao?” Lâu nhị nãi nãi vội hỏi: “Xem bộ thêu chiết chi kia thế nào? Vừa hay hôm nay ra mặt, cũng xem như nhân tiện phô bày một chút.”
“Vừa vào kinh mà đã mặc đồ thêu chiết chi e là không hay. Con thấy Thôi thái quân chỉ là mở màn, tuồng hay đều là đầu xuân mới bắt đầu. Chiết chi thêu để lại đã. Bên trong cứ mặc mấy bộ váy thêu kim tuyến, ngoài khoác đoạn sam thêu hoa tay áo rộng. Dù sao ra ngoài có áo choàng, vào trong phòng có địa long, cũng không ngại.”
“Như thế cũng được.” Lâu nhị nãi nãi đứng mép giường, cầm từng bộ lựa: “Vậy con mặc đồ đỏ?”
“Con thích màu tươi sáng, mặc nhũ đỏ pha bạc là được rồi. Đại tỷ mặc bộ liễu sao nguyệt kia đi, màu sắc rất hợp, hoa văn lưu vân bách hoa cũng đẹp. Lăng Sương cứ mặc chu sa hồng, mấy màu này đều hợp với váy kim tuyến. Giày thì chọn đồng bộ, phải đế đụn mây. Mặc đại sam không đụn mây là đầu nặng chân nhẹ. Giày hoa để lần sau ra ngoài ngắm hoa sẽ dùng.”
Vừa ngồi trên mép giường cho người chải tóc, Nhàn Nguyệt vừa tùy tay lựa quần áo, còn không quên dặn thêm: “Đúng rồi, mấy bộ ngân ti bố kia cũng giữ lại. Thường là dệt kim tơ thì có vẻ hơi phô, nhưng mùa xuân trời dễ mưa, sương mù nặng, dệt tơ bạc sáng mắt lại sấn nước da, lỡ mưa gió còn có thể thay ngay, tránh cho lúc đó cuống quýt tìm không ra.”
Lâu nhị nãi nãi đương nhiên thuận theo nàng, chọn xong thì bảo dì Hoàng thu hết phần còn lại, đợi các nàng ra cửa sẽ nhờ tiểu nhị mang trả cửa hàng. Kinh thành người thích sĩ diện, lại ham mới mẻ, ngày hội đến, đừng nói nhà giàu, ngay cả thường dân cũng phải thuê một bộ y phục thật đẹp để đi thắp hương, du xuân, xem hoa. Lâu nhị nãi nãi ở Giang Nam mười lăm năm, cửa hàng trong kinh thành đều đã bán hoặc sang tên, chỉ giữ lại hai cửa hàng y phục và một nửa cửa hàng son phấn, đều là để dùng cho hiện tại. Nữ nhi nhà bà mặc, tự nhiên là đồ mới, mặc xong rồi lại đưa cửa hàng cho thuê bán. Lúc ở Dương Châu, cũng như vậy, mỗi độ xuân về, bốn tỷ muội Lâu gia ăn mặc như bốn tiểu nhân ngọc, nữ tử khắp thành trông thấy liền học theo, làm cửa hàng tơ lụa của bà bán đến trống kệ.
Kinh thành vốn là nơi ngọa hổ tàng long, quy củ cũng nghiêm ngặt, nữ quyến không được tùy tiện xuất đầu lộ diện, nên các nàng ăn mặc đẹp cũng chẳng giúp ích cho cửa hàng được bao nhiêu. Nhưng so với nhà không có cửa hàng, tự nhiên vẫn xa hoa hơn nhiều. Người ta nói Lâu nhị nãi nãi là “bảng hạ bắt tế” mà đến, cũng chẳng oan uổng, bà xác thực dốc hết tâm tư, chuẩn bị chu đáo, chỉ mong mấy đóa như hoa như ngọc trong nhà đều được an bài vào một gia đình tốt.
Chỉ tiếc bên trong lại chui ra một tiểu phản nghịch. Lăng Sương đối với những thứ này chẳng mấy mặn mà, thử qua mấy bộ liền thay xuống, rồi ung dung trở lại bàn ngồi. Lâu nhị gia đang cầm quyển sách, vừa đọc vừa ăn, thấy nàng ngồi xuống, không nói không rằng, liền nhẹ nhàng đẩy về phía nàng một bát canh gà. Canh đã nguội đôi phần, vừa ấm miệng, có thể dùng luôn. Trong bốn nữ nhi, hắn thương nhất là Lăng Sương quả không phải nói suông.
Lăng Sương uống xong một chén canh gà, bên kia Nhàn Nguyệt và Khanh Vân cũng đã trang điểm xong, lại bị Lâu nhị nãi nãi thúc đi ăn cơm. Bản thân bà thì một miếng cũng chưa kịp động, vừa ngó các nha hoàn bưng lên bưng xuống, vừa chỉ huy liên miên không dứt: “Trước hết mỗi người uống một chén canh gà, xua bớt hàn khí. Canh này có thêm dược khương, đừng để lát nữa cảm lạnh. Đồ cay độc thì chớ đụng, ăn nhiều chút độn dạ dày. Điểm tâm chỉ đỡ đói, đừng chỉ lo ăn cháo……”
Lăng Sương cố ý chọc bà: “Như thế nào Thôi thái quân mời khách, còn phải lo đói nữa? Còn phải ăn chắc bụng mới đi được?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Lâu nhị nãi nãi trừng nàng, giọng nghiêm lại mà vẫn mang ý cưng chiều. “Loại yến hội này chẳng lẽ thỉnh ngươi đến ăn no bụng sao? Không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn vào đấy. Nhất cử nhất động, đều đừng quá rụt rè, lễ tiết đều phải chú ý. Tất nhiên cũng không cần giả trang thanh nhã mà không ăn gì, thế lại thành tật của tiểu hộ. Nhà ta như thế nào, cứ giữ như thế ấy, chỉ cần đừng hoảng hốt thất thố, đừng lộ ra hơi hám quê mùa là được…”. Lâu nhị nãi nãi dặn dò thêm một hồi
Nhàn Nguyệt vốn muốn nói đùa một câu “Theo trong nhà mà làm, vậy Lăng Sương chẳng phải thành sơn đại vương?”, còn chưa kịp mở miệng đã bị canh gà làm nghẹn một ngụm. Lâu nhị nãi nãi tiếp tục căn dặn: “Nếu gặp chuyện không biết làm sao, thì nhìn Khanh Vân mà học.”
Nhàn Nguyệt liếc Lăng Sương, bĩu môi, Lăng Sương cũng làm mặt quỷ, bắt chước kiểu nghiêm trang của Lâu nhị nãi nãi, hai người trộm cười. Khanh Vân tính thật thà, nói: “Cũng đừng chỉ học tỷ, học nương cũng giống nhau. Tỷ cũng là theo nương mà học.”
“Vua nịnh nọt.” Lăng Sương lập tức tiếp lời.
Lâu nhị nãi nãi khẽ gõ đầu nàng, rồi bảo Khanh Vân: “Đứa nhỏ ngốc, như thế nào lại học nương? Nương là phu nhân, các ngươi là tiểu thư, quy củ làm sao giống nhau được?”
“Nương còn có thể uống rượu vung quyền, tỷ cũng làm được sao?” Nhàn Nguyệt chen thêm.
“Cả đời chỉ một lần, mà nói bao lâu mới thôi?” Lâu nhị nãi nãi liếc nàng, lại nói: “Đừng lắm lời, mau ăn đi. Ăn xong thì lên sửa lại dung trang. Đến lúc đó hộp trang điểm để các nha hoàn mang theo vào. Theo A Tứ nói, yến hội đều chuẩn bị mấy gian phòng để phu nhân và tiểu thư thay quần áo, búi tóc, bổ trang. Nếu nhất thời không tìm được phòng riêng thì dùng chung. Nhàn Nguyệt, Lăng Sương, hai ngươi lúc đó đừng gây trò. Nguyệt Hương, Đào Nhiễm, các ngươi hôm nay phải lanh lẹ hơn một chút…”
Bọn nha hoàn đồng loạt hành lễ vâng dạ. Lâu nhị nãi nãi lại nói không biết bao nhiêu quy củ, dài dòng còn hơn một quyển sách. Từ tịch thượng có thể gặp những ai, sắc mặt có thể thế nào, nàng đều nói tường tận. Cũng khó trách nàng coi trọng đến vậy. Đúng như lời Nhàn Nguyệt: hôm nay chính là “phát pháo mở màn”, biểu hiện ngày hôm nay chưa chắc mang đến lợi ngay, bởi tuồng hay còn ở phía sau, nhưng nếu làm dở, thì cả một mùa xuân xem như hỏng.
Lăng Sương ăn xong từ sớm, nhìn mẫu thân nói liền một hồi không ngừng, bỗng nhiên nhoẻn cười: “Con chợt nhớ một câu thơ.”
“Thơ gì?” Lâu nhị gia đang nghe, lập tức nổi hứng.
“Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ”, tối qua nương nói một đêm đều nghe mưa xuân đó.”
“Cái gì mà mưa xuân với chả không mưa xuân! Tối qua rõ ràng không mưa, ta còn ngủ rất an ổn. Ngươi nói mê gì thế?” Lâu nhị nãi nãi khó hiểu, nhưng hiểu tính nữ nhi mình, biết nàng lại giở trò vô pháp vô thiên. Bà liền nghiêm mặt: “Lăng Sương, nói trước rồi đó, hôm nay ngươi phải thu liễm, ngoan ngoãn, đừng nói mấy câu quái gở. Đây là chuyện liên quan đến cả đời của các ngươi.”
Lâu nhị gia chỉ mỉm cười, hai cha con trao nhau một ánh mắt “biết rõ mà không nói”.
Nhưng Nhàn Nguyệt lại là hồ ly chuyên ghi thù. Nàng ghi ngay vào lòng. Lúc sắp ra cửa, thấy trong viện có một cây hạnh, cành khô như gân thép, thế mà nhờ ánh nắng đông nam ấm áp, lại nở mấy đóa hoa nhỏ. Nàng lập tức hiểu ra.
“Nương, ‘tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hộ Minh triều mãn hạnh hoa”. Tam muội là mắng nương đó. Nói nương tối qua nghe ‘mưa xuân’, hôm nay muốn bán nữ nhi đi.”
Lâu nhị nãi nãi nghe xong, nghĩ rồi lại hiểu, không những không giận mà còn bật cười.
“Hạnh hoa là điềm lành. Hạnh cùng hạnh phúc, lại là hoa đầu xuân, bách hoa còn chưa kịp tranh nở, chỉ có hạnh là tươi tắn sớm nhất. Đó cũng là dấu hiệu tốt.” Bà cười nói, vừa ra đến cửa lại quay vào, bẻ một nhánh hạnh hoa, cài lên mái tóc Khanh Vân. Khanh Vân hơi cúi đầu, hai má ửng hồng, tóc mây mặt hoa, đẹp đến nao lòng. Bên kia viện, Lâu tam nãi nãi đang dẫn hai nữ nhi Ngọc Châu, Bích Châu lên kiệu, cũng phải giật mình nhìn sang.
“Tam muội muội sớm như vậy đã ra cửa rồi sao.” Lâu nhị nãi nãi mỉm cười chào hỏi.
“Đúng vậy.” Tam nãi nãi cười đáp.
Nhưng hai chị em dâu tuyệt nhiên không ai nhắc chuyện có muốn đi cùng đường hay không.
Ba chị em ngồi kiệu, còn Tham Tuyết cùng Lâu nhị nãi nãi thì cùng nhau ngồi xe ngựa. Đoàn người đồng loạt hướng về phủ Thôi lão thái quân ở phía nam thành mà đi.
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |