Đọc truyện cùng Khương An

Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân

Chương 4: Thôi gia

« Chương trước
Chương tiếp »

Phủ đệ của Thôi thái quân ở phía nam thành. Kỳ thực, Nam thành nay đã không còn là nơi tấc đất tấc vàng, bởi vì các tân quý thực sự đều tụ lại ở thành Đông, vừa mới vừa rộng, lại gần Thịnh Xuân sơn, phong thuỷ càng thêm thịnh vượng. Người ta thường nói: sáu mươi năm phong thuỷ đổi dời, nhân thế biến hóa, đạo lý thế gian vốn luôn là như vậy.

Thôi thái quân là quả phụ của Thôi đại nhân Lễ Bộ. Năm đó, phu quân bà cách phong hầu chỉ còn một bước, đáng tiếc năm mươi tuổi đã sớm khuất bóng. Thôi thái quân có một người con nhưng lại sớm chết yểu; người được lập làm tự tử kỳ thực là cháu trai. Tuy hiếu thuận là vậy, nhưng chung quy không phải được bà giáo dưỡng từ nhỏ, ra làm quan cũng kém vài phần khí độ. Dựa vào căn cơ năm xưa của Thôi đại nhân cũng chỉ làm một quan tứ phẩm nho nhỏ, gia chủ còn như thế, con cháu cũng không có ai xuất sắc. Thôi gia mắt thấy là đang xuống dốc, năm xưa khi xây phủ, khắp thành còn khen ngợi không dứt, nay lại nhìn vào, tuy vẫn nhà cao cửa rộng, nhưng tựa hồ đã khoác một tầng u quang cuối chiều tà.

Hiện giờ Thôi thái quân đã gần bảy mươi, bối phận vẫn còn rất cao. Nghiêm túc mà luận, ngay cả Lâu lão thái quân cũng phải xếp vào hàng con cháu hậu bối trước mặt bà, trong cung quý nhân còn có dây mơ rễ má thông gia với Thôi gia, bởi vậy bà vẫn giữ được thể diện trong những dịp lễ lớn. Đầu xuân, yến hội mở đầu cho mùa hoa tín yến, mệnh phụ khắp kinh thành kính trọng bà tuổi cao đức trọng, nên yến hội đầu tiên tất phải do Thôi thái quân đứng ra chủ trì. Ngựa xe như nước từ bốn phương tụ về phía nam thành hướng Thôi phủ mà tới.

Lâu nhị nãi nãi tính toán vừa khéo, ba tỷ muội các nàng đến nơi không sớm cũng không muộn, đúng dáng vẻ tiểu thư nhà quyền quý: không phô trương, không lạc hậu, lại khiến người nhìn vào phải sinh lòng khen ngợi. Trước phủ dừng rất nhiều xa mã, kiệu các tiểu thư thì được khiêng thẳng vào trong. Yến hội đặt ở hậu viện, quy củ kinh thành vốn nghiêm ngặt, tiểu thư chưa xuất giá không được gặp ngoại nam, còn các phu nhân thì có thể xuống xe ngựa trước tiền viện, hàn huyên đôi lời.

Lăng Sương vốn gan dạ, khẽ vén mành kiệu nhìn ra ngoài. Quả nhiên, tiền viện đã tụ rất đông các mệnh phụ phu nhân, ai nấy đứng dưới nắng sớm, tà váy lay động, gấm vóc rực rỡ như mây khói, trông thật tiêu dao, phong nhã. Càng là phu nhân địa vị cao, y phục lại càng hoa lệ quý khí. Trong kinh gần đây thịnh hành búi tóc mẫu đơn, sơ lên như mây khói nhẹ, châu ngọc điểm rơi đầy đầu, thật đúng là khí độ không tầm thường.

Cỗ kiệu dừng ở gian phòng ngoài hậu viện. Kiệu phu liền lui xuống cúi mắt tránh đi không nhìn, đám nha hoàn lập tức chạy đến nâng rèm đỡ tiểu thư nhà mình. Nha hoàn trong phủ hào môn đều như cái bóng của tiểu thư, các nàng cũng ngồi xe ngựa tới, dáng vẻ không khác mấy tiểu thư nhà thường dân. Nha hoàn của Nhàn Nguyệt là Đào Nhiễm lanh lợi nhất, vừa thấy tiểu thư kinh thành cúi tay nhẹ đáp trên cổ tay nha hoàn, nàng cũng lập tức sửa lại động tác cho khéo léo.

“Phu nhân phía trước gặp được bằng hữu cũ tại kinh thành, đang hàn huyên, lát nữa sẽ tới.” Nha hoàn Nguyệt Hương của đại tiểu thư Khanh Vân nói, rồi tiến lên đỡ tiểu thư xuống kiệu. Đã có vú già Thôi gia đến nâng, trông giống như quản gia tức phụ, người mặc váy xanh, tuổi độ bốn mươi, nâng tay đỡ Khanh Vân, lại đưa mắt đánh giá ba tỷ muội, rồi mỉm cười tán thưởng: “Là ba vị tiểu thư Lâu gia phải không?”

Đang nói, Lâu nhị nãi nãi cùng bằng hữu cũng bước tới. Không ai khác, chính là Mai gia tứ nãi nãi – thế giao quen biết đã lâu. Hai người đều là người Giang Nam, nói là tri giao, kỳ thật cũng là sau khi Lâu nhị nãi nãi vào kinh mới kết bạn, nhưng nhất kiến như cố.

Năm ấy khi Lâu nhị phòng rời khỏi kinh thành, chỉ có Mai gia đến tiễn. Hôm nay gặp lại, tình thân càng thêm gắn bó.

Mai Tứ nãi nãi kéo tay ba tỷ muội nhìn một vòng. Các nàng hãy còn non trẻ, nhưng vừa thấy Lăng Sương liền cười hỏi: “Tam cô nương, dọc đường đọc thư mà đi ổn thoả chứ?”

Lăng Sương hơi lúng túng, song nàng tính tình vốn khoáng đạt, liền nghiêm túc đáp: “Đa tạ nãi nãi, con vẫn ổn cả.”

Mọi người đều bật cười. Thì ra giữa hai nhà còn mang theo một tầng giao tình khác, chỉ là nhất thời chưa tiện nói ra.

Mai Tứ nãi nãi trẻ hơn lâu nhị nãi nãi vài tuổi, sinh con cũng muộn, chỉ có một ái nữ. Bà quen thuộc kinh thành, giao tế rộng rãi, vừa thấy quản gia tức phụ của Thôi gia kia còn gọi một tiếng “Lý nương tử”, sau đó thân thiết khoác tay Lâu nhị nãi nãi, các nữ hài tử theo phía sau, vừa nói chuyện vừa đi vào hậu viện Thôi gia.

Thời tiết còn rét, hoa cỏ chưa nở, hành lang dài treo những dải lụa màu sắc tươi đẹp, đèn cung đình rực rỡ. Lại dùng cần trúc treo thật cao dải gấm thượng hảo, treo những phiến hoa thần, bên trên đề lời chúc, gọi là “Chiêu Xuân kỳ”. Trên đường đi, các nàng lục tục gặp đủ tiểu thư – phu nhân các nhà, cuối cùng mới tới Lưu Li Các nơi chiêu đãi khách. Ngoài viện có một gốc mai đan sa trăm tuổi, nở đỏ như chu sa, sáng như ánh bình minh, hương thơm phảng phất.

Vào đến nội các, ước chừng có tới ba mươi vị tiểu thư của thế gia, ai nấy ăn vận quần áo đều hợp thời, dung nhan kiều mỹ. Lăng Sương lặng lẽ quan sát: luận nhân tài khí độ, vẫn là Khanh Vân hơn người; còn luận sắc mạo diễm lệ, e chưa có ai tranh nổi với Nhàn Nguyệt. Thôi lão thái quân an tọa ở chủ vị, các tiểu thư lục tục tiến lên vấn an. Khi thấy Khanh Vân, thập phần vui mừng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, quay sang Lâu nhị nãi nãi cười nói: “Nhị nãi nãi thật vất vả, lại giấu kỹ một vị mỹ nhân như vậy nhiều năm.”

Đúng lúc ấy, Lâu gia tam phòng cũng tới. Nhưng không phải đơn độc mà đến, Ngọc Châu và Bích Châu mỗi người dìu một bên, theo sau là một thiếu nữ dung mạo kiều diễm. Trông chừng mười lăm, mười sáu, vóc dáng nhỏ nhắn, mặc áo choàng lông chồn tía, chân đi giày tuyết, gương mặt tươi tắn, trên má điểm một viên tiểu chí. Cởi áo choàng ra, bên trong nàng mặc một thân hồng kiều lệ, vạt váy treo chuỗi ngọc, trên cổ đeo xuyến trân châu ánh kim, hạt nào hạt nấy lớn bằng đầu ngón tay cái, càng tôn lên nước da trắng ngọc, thật khiến người nhìn khó dời mắt.

Tam tỷ muội Lâu nhị phòng, Khanh Vân dịu dàng, Nhàn Nguyệt phong lưu, Lăng Sương quanh năm một gương mặt lạnh. Nữ hài tử này vừa lúc lại chẳng giống ba người kia chút nào, trái lại còn có vài phần giống Tham Tuyết – tiểu quỷ tinh quái kia – chỉ là thần khí có phần quá mức. Nàng bước vào tự nhiên như rất quen đường, trước tiên hành lễ với Thôi lão thái quân, lại thấy bên cạnh lão thái quân một vị cô nương đang ngồi cùng, bèn hỏi: “Vị tỷ tỷ này là?”

“Đây là Khanh Vân.” Thôi lão thái quân giới thiệu: “Khanh Vân, đây là tiểu quận chúa…”

“À, nàng chính là tiểu quận chúa của Tuân gia?” Lâu nhị nãi nãi nhìn từ xa đã nhận ra. Dù không sống tại kinh thành, nhưng tin tức của bà lại vô cùng linh thông.

“Đúng vậy, chính là nàng.” Mai Tứ nãi nãi nụ cười mang đôi phần ái muội: “Văn quận chúa gả vào phủ Hạ Lệnh thư, không con, nhưng thiếp thất lại sinh một nữ nhi. Quận chúa ôm về tự mình nuôi lớn. Sau này nữ hài ấy gả sang Tuân gia, chính là mẫu thân nàng. Mẫu thân mất sớm, Văn quận chúa thương tiếc, năm nào cũng mang nàng theo bên người mà dạy dỗ, cho nên mọi người đều gọi nàng là tiểu quận chúa. Gọi mãi thành quen, liền gọi luôn như thế.”

Mai gia và Tuân gia đứng ở hai phe đối nghịch trong triều, nên lời của Mai Tứ nãi nãi cũng không có nửa phần khách khí. Dẫu sao Mai gia liên hôn với Lang gia, cũng là nhà có đất phong, chẳng sợ ai. Nhưng phần lớn những người còn lại đều tỏ rõ vẻ nịnh bợ, nhìn qua liền biết tiểu quận chúa này vốn là đầu lĩnh trong đám quý nữ kinh thành. Ngay cả Thôi lão thái quân cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Lão thái quân cùng mấy vị phu nhân lớn tuổi ngồi trò chuyện một bên, các nữ hài tử thì túm năm tụm ba tán gẫu. Có người lấy kim chỉ ra trao đổi mẫu thêu mới, có người bàn luận trang sức trên người, lại có vài cô nương chạy đến song cửa lưu li ngắm hoa.

Khanh Vân sinh ra đã mang tính tình ôn nhu, đại khí, nên bên cạnh nàng rất nhanh tụ tập mấy nữ hài tử. Có người hỏi: “Khanh Vân tỷ tỷ, lúc này ở Giang Nam hoa gì nở vậy?” Có người lại hỏi: “Khăn tay này dùng thêu pháp gì mà đường kim tinh tế như thế?” Lại có cô nương bạo gan hơn, mỉm cười mời: “Ba tháng nữa nhà ta mở yến hội, đến lúc ấy các vị nhất định phải đến thưởng mai đó.”

Ngược lại, Nhàn Nguyệt lại có phần không hòa nhập với bầu không khí ấy. Nàng uyển chuyển như nước, đứng cạnh Khanh Vân nghe một lúc, sau lại đi ra cửa sổ ngắm hoa, rồi quay về ngồi cạnh Lăng Sương, khẽ nói: “Thì ra bọn họ đều dựa vào phe phái trên triều mà phân nhóm. Phe phái khác nhau, ngay cả lời nói cũng chẳng nói cho thuận được.”

Lăng Sương chỉ chăm chú uống trà, chẳng đáp lời.

“Phiền toái đến rồi.” Nhàn Nguyệt bỗng thấp giọng nói.

Lăng Sương ngẩng đầu, liền thấy Tuân quận chúa mang theo hai tỷ muội Ngọc Châu, Bích Châu đi thẳng tới trước mặt. Nhưng nàng cũng không phải kiểu vừa đến đã hống hách, mà là mở miệng hỏi: “Các ngươi chính là muội muội của Khanh Vân tỷ tỷ?”

“Đúng vậy.” Nhàn Nguyệt cố ý tựa lên vai Lăng Sương, cười khanh khách, bộ dáng yêu kiều lại trêu người. Nữ hài tử cho dù ngoài mặt có thể làm bộ hòa nhã, nhưng nhìn thấy dáng vẻ câu nhân này đều khó nhịn được, quả nhiên trong mắt Tuân quận chúa liền lóe qua một tia sắc bén. Lăng Sương thu vào đáy mắt, trong lòng đã hiểu.

Ngọc Châu vừa định mở đầu: “Tam muội muội ngươi…” liền bị Tuân quận chúa cắt ngang.

“Nhà các ngươi thật lạ, vì sao không dựa theo thứ tự mà phân vai vế?” Nàng mang theo nụ cười như có như không, hỏi một câu.

Xem bộ dạng chân chó của Ngọc Châu và Bích Châu, tám phần là đã đem tin tức của nhị phòng nói hết cho người ta nghe rồi. Chỉ là Tuân quận chúa cố ý kiếm cớ mà hỏi. Lăng Sương trong lòng mắng thầm Ngọc Châu, Bích Châu ngu xuẩn, đồng thời đối với tiểu quận chúa này có điểm đề phòng. Dù thoạt nhìn nàng ương ngạnh, nhưng lại rất thông minh — thế gia phân thứ tự vai vế vốn phải theo tuổi mà bày, mà Ngọc Châu lớn hơn nàng, trên đó còn có Khanh Vân và Nhàn Nguyệt, Lăng Sương thế nào cũng không phải “tam”. Cho nên nàng vừa lên tiếng liền bị bắt thóp, rõ ràng muốn nhân cơ hội mà làm khó.

“Tiểu quận chúa không biết đấy thôi,” Ngọc Châu vội nói, “nhị bá phụ vẫn luôn làm quan ở Giang Nam, mười lăm năm chưa từng trở về. Bởi vậy tỷ muội bên nhị phòng cũng không ở kinh thành. Lão tổ tông đùa nói để chúng ta tự bài tự xưng, không đợi bọn họ. Ai ngờ gọi lâu thành quen, giờ muốn sửa cũng sửa không kịp.”

Nàng nói như che chở, nhưng xung quanh toàn là nữ hài tử thông minh, tuy ai nấy đều đang chăm chú làm việc của mình, nhưng thực chất lại là đang vểnh tai nghe. Chỉ sợ lát nữa về nhà liền kể lại với người thân. Tin Lâu gia nhị lão gia bất hiếu, trong nhà không yên, nếu lan truyền ra ngoài, nhị phòng mất mặt, mà tam phòng cũng chẳng được lợi gì.

Lăng Sương cảm giác được nơi đầu vai bị Nhà Nguyệt nhéo nhẹ, biết nàng cũng nổi giận.

“Các muội làm gì ở đây vậy?” Khanh Vân chẳng biết từ khi nào đã tới, một tay kéo Nhàn Nguyệt lại, nói: “Tỷ vừa kết giao mấy tỷ muội mới, các nàng nói lát nữa muốn cùng nhau vẽ hoa mai, còn đang đợi hai người. Mau theo tỷ qua đó.”

Nàng vẫn luôn lễ nghĩa chu toàn, dắt hai người đi, còn không quên hướng Tuân quận chúa nói: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được.” Tuân quận chúa cũng đáp: “Không có gì.” Hiển nhiên Văn quận chúa dạy dỗ nàng vẫn rất dụng tâm.

Khanh Vân dắt hai người đi tới tiểu các bên cạnh, nha hoàn Nguyệt Hương đã chờ ở đó, thấy các nàng liền vén mành lên.

“Nương còn đang đánh bài với các vị phu nhân, tỷ vừa mới hỏi, còn phải một hai canh giờ nữa mới dùng yến chiều. Hai muội ngoan ngoãn ở đây, không được chạy ra ngoài cùng người khác gây chuyện, nghe lời.” Khanh Vân đưa các nàng vào tiểu các. Nơi đây quả nhiên tinh xảo, ấm áp. Mấy tiểu cô nương tướng mạo hiền hòa ngồi quanh lò sưởi may vá; trên giường đất còn có một bé gái mười ba mười bốn tuổi đang ngồi bên cửa sổ lưu li mà vẽ tranh. Quần áo các nàng đều không khác mấy so với tỷ muội Lâu gia.

“Đây là Hoàng Ngọc Cầm muội muội, còn đây là Liễu Tử Thiền tỷ tỷ…” Khanh Vân lần lượt giới thiệu. Nhìn qua đều là những cô nương tính tình ôn hòa, không phải loại thích kéo bè kéo cánh, mà gia thế cũng không tệ. Liễu Tử Thiền ắt hẳn là người Liễu thị lang gia; Hoàng Ngọc Cầm thì giống tông thân đang suy, trên ngọc bội vẫn còn treo một tua màu vàng nhạt.

Khanh Vân trời sinh đã có loại thiên phú ấy—bất luận tới nơi nào, nàng đều có thể nhanh chóng tìm được mấy người hợp tính, mà mặc kệ đối phương lớn tuổi hay nhỏ hơn nàng, chẳng bao lâu đã bị nàng tụ lại thành một vòng, ai nấy hòa thuận, tốt tốt đẹp đẹp mà nói chuyện với nhau.

“Muội ngồi xuống đây.” Khanh Vân đè vai Nhàn Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Tỷ vừa khoe với bọn họ rằng muội họa rất đẹp, trước hết chỉ giáo Hoàng muội muội vẽ hoa mai cho khéo, lại chạy loạn là không xong đâu.”

Nhàn Nguyệt cũng coi như nghe lời, an vị ngồi xuống, nhưng Lăng Sương lại đứng dậy. “Muội đi xem nương đang làm gì.” Nàng nói xong, thân hình thoáng cái tựa như cơn gió, liền đi mất.

Bên ngoài noãn các hiện chỉ còn mấy nữ hài tử nói chuyện, chơi đùa, ăn quả khô uống trà. Tuân quận chúa đang cùng Ngọc Châu, Bích Châu nói chuyện, bên cạnh còn vây quanh một vòng mấy cô nương thích lấy lòng. Thấy Lăng Sương đi tới, các nàng cố ý giả bộ không thấy, đầu cũng không ngẩng. Đợi nàng vừa đi qua, sau lưng liền bùng lên một tràng cười khẽ.

Lăng Sương lười cùng các nàng chơi trò trẻ con này, lập tức vòng ra hậu đường. Họa đường được bày bốn năm bàn đánh bài: có bàn mạt lá, có bàn đánh hoa. Nàng đi đến bàn đánh mã điếu, tìm được nương mình. Lâu nhị nãi nãi đang ngồi chủ vị, bên tay là Lâu tam nãi nãi, còn có hai vị phu nhân khác. Mai Tứ nãi nãi đứng sau lưng xem bài, thấy Lăng Sương liền cười lớn: “Tiểu mỹ nhân đến rồi à.”

Giọng nàng sang sảng, lập tức mấy phu nhân đều ngẩng đầu nhìn Lăng Sương. Lăng Sương không chút thẹn thùng, đi vòng ra sau lưng Lâu nhị nãi nãi đứng. Lâu nhị nãi nãi đang cầm một ván bài tốt, chuyên tâm tính toán, chẳng quay đầu, chỉ thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lăng Sương lập tức đem Nhàn Nguyệt ra làm lá chắn.

“Nhàn Nguyệt đang vẽ hoa mai, con giúp nàng trở về lấy bút và thuốc màu.”

“Chuyện nhỏ này không cần đến con đi.” Lâu nhị nãi nãi đánh ra một trương bài, thản nhiên nói: “Gọi nha hoàn đem kiệu về lấy là được rồi.”

“Áp trệ.” Lâu tam nãi nãi tiếp bài, rồi cười nói: “Hay là bệnh ho khan của Nhàn Nguyệt lại tái phát. Ta thấy hài tử ấy lúc ra cửa khí sắc đã có chút nhợt nhạt.”

“Nhàn Nguyệt thân thể tốt lắm, đợi lát nữa còn muốn đi hái hoa mai. Chỉ là Ngọc Châu tỷ tỷ thì cứ oán than bếp sưởi nóng quá, bảo nướng đến cả xương cốt cũng sắp mềm ra.” Lăng Sương cứng rắn đáp trả.

Giang Nam khi mắng người “xương cốt mềm” thì gọi là “tô xương cốt”, người khác không nghe ra nhưng Mai Tứ nãi nãi thì lại hiểu ngay, bật cười “phụt” một tiếng—rõ ràng Lăng Sương đang mắng hai tỷ muội tam phòng đang xum xuê lấy lòng Tuân quận chúa.

Lâu nhị nãi nãi liếc nàng một cái, trong mắt mang ý cảnh cáo.

“Để con đi thôi, nha hoàn không quen thuốc màu, lấy sai thì sao?” Lăng Sương vẫn cố chấp.

“Lấy sai thì lấy sai, để Đào Nhiễm đi. Ngươi không được đi.” Lâu nhị nãi nãi lạnh giọng, lại đánh ra một trương bài: “Hôm nay vừa mở đầu hoa mai yến, ngươi liền đã lâm trận bỏ chạy? Đừng có mơ. Tham Tuyết, lại đây.”

Tham Tuyết đang xem người ta đánh mạt lá, nghe giọng nương không vui, liền tung tăng chạy tới. “Nếu thật sự rảnh rỗi, mang Tham Tuyết qua đó học xem người ta thêu thùa đi. À đúng rồi—bảo Đào Nhiễm đi tìm dì Tứ, lấy chìa khóa mở rương tử đàn, lấy ra túi bảo thạch mắt mèo dưới cùng. Thôi lão thái quân muốn xem viên đá mới năm nay, chớ lấy nhầm. Bao lớn là hồng quả mơ, bao nhỏ là hồng tiết gà.”

Lăng Sương biết nương cố ý nói ra những lời ấy. Những năm gần đây biên cương chiến sự liên miên, đá mắt mèo bị cắt đứt nguồn hàng, giá trị nghìn vàng, càng cất càng quý. Nương nói trắng như vậy, tuyệt không phải khoe khoang, mà là cố ý lập uy, đều nói nhị phòng là nữ thương, vậy thì nhìn đi, của cải của thương nhân đó.

“Vâng.”

Lăng Sương đáp, biết nương đã hạ quyết tâm “tẩy trắng” ba tỷ muội trong mắt thế gia kinh thành, càng không dám tìm cớ rút lui. Nàng mang theo Tham Tuyết trở về noãn các.

Vừa ngang qua đình viện, liền thấy một cỗ kiệu nhỏ có phần cũ kĩ chạy vội tới. Bước xuống không phải nha hoàn mà là một bà vú chừng hơn ba mươi tuổi, theo sau là một thiếu nữ đồng tuổi với Lăng Sương. Trời lạnh như vậy mà chỉ khoác áo choàng nhung hồng, chẳng có viền da, chỉ mỗi cổ áo viền một đường lông chuột xám—tỉ mỉ khó may nhưng nhìn ra được công phu may vá vô cùng khéo léo tinh xảo, nếu không phải lúc lướt qua tà áo quét sang, còn khó nhìn ra đó là nhung, tưởng đâu loại vải nỉ rẻ tiền.

Thiếu nữ ấy mặt trái xoan nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú đáng thương, sắc mặt nôn nóng. Đi ngang qua còn không quên nhấc váy thi lễ với Lăng Sương, rất có lễ độ: “Tỷ tỷ hảo.” Nói xong đã vội vã vào noãn các. Kiệu phu vẫn còn đứng chờ tiền thưởng, Lăng Sương liền hỏi: “Đây là kiệu nhà ai thuê?”

Kiệu phu thấy thiếu nữ ăn mặc quần áo đẹp đẽ cao quý hỏi chuyện, vội vàng cúi đầu đáp: “Là thành đông Lâu gia.”

“Lâu gia?” Lăng Sương thập phần kinh ngạc.

Đại phòng không người, nhị phòng tam phòng đều ở đây, sao lại xuất hiện thêm một Lâu gia?

Nàng tò mò theo vào noãn các, lại thấy thiếu nữ kia đang đứng trước Tuân quận chúa chịu chế nhạo. Ngọc Châu, Bích Châu cũng phụ họa cười. Thấy Lăng Sương vào, Tuân quận chúa càng lớn tiếng, từ xa đã nghe giọng nàng vừa nói vừa nhéo áo thiếu nữ kia: “Trên đời còn có người dùng nhung hồng làm áo choàng sao? Thật khó cho ngươi từ nơi nào có thể mua được thứ này? Trời rét như vậy ngươi không sợ đông chết sao…”

Thiếu nữ sắc mặt lúng túng, nhưng vẫn đứng ngay thẳng, mặt mang vẻ ôn nhu ngoan ngoãn, thoạt nhìn thật khiến người ta thương. Lăng Sương không lên tiếng, trở vào tiểu các. Khanh Vân đang cùng mọi người thêu thùa may vá, thấy nàng liền kéo nàng ngồi xuống, sờ mặt nàng nói: “Muội lại chạy đi đâu vậy? Mặt đều lạnh đến thế này rồi.”

“Muội đi xem náo nhiệt.” Lăng Sương quay sang hỏi Liễu Tử Thiền: “Liễu tỷ tỷ, tỷ có biết cô nương mới tới ngoài kia không? Nghe nói cũng là người Lâu gia.”

“Nhà chúng ta?” Khanh Vân lập tức đứng dậy đi xem. Liễu Tử Thiền cũng nhón bước nhìn ra rồi trở vào, mỉm cười: “Đó là Thái Họa, hình như là chất nữ bên nhà mẹ đẻ đại phòng nãi nãi của các ngươi. Nhưng không hiểu sao đại phòng chẳng mấy để ý nàng, mặc kệ người khác khi dễ, nhìn không khỏi đáng thương.”

Kỳ thật nàng chỉ vừa nghe cái tên liền đã đoán được đôi phần. Đại phòng Lâu gia, bá phụ mất sớm, bá mẫu lại là tiểu thư Thái gia Quốc Tử Giám, tuổi trẻ thủ tiết, quanh năm bế môn không ra ngoài, tối qua ăn cơm cũng chẳng thấy xuất hiện, dưới gối lại không con nối dõi. Thái gia phu thê khi đang nhậm chức gặp phải dân biến, bị loạn dân sát hại, Lăng Sương vốn tưởng Thái gia đã tuyệt tự, chẳng ngờ còn có một vị tiểu chất nữ, được đưa sang nương nhờ đại nãi nãi.

Hỏi rõ ngọn ngành, nàng liền có chủ ý. Gọi Đào Nhiễm đến, ghé tai dặn mấy câu. Đào Nhiễm vốn tính nết giống với chủ tử nàng, xưa nay thích nhất gây chuyện cho bằng nổi bật, lập tức cười khanh khách đáp ứng. Lăng Sương vừa nói xong, liếc sang thấy Nhàn Nguyệt đang ngồi bên giường đất vẽ tranh, cong mắt nhìn nàng như cười như không, biết nàng hẳn đã đoán được.

Tuân quận chúa hôm nay ở trước mặt các tỷ muội Lâu gia vốn đã bị đè nén một hơi, tìm không được chỗ trút giận. Vừa tóm được Thái Họa liền lập tức lấy làm nơi trút hết oán khí, dẫn theo một đám miệng lưỡi sắc bén, vây quanh nàng châm chọc không ngừng. Khi thì nói: “Nhìn tướng mạo nghèo hèn của ngươi xem, hiện tại còn có thể chống đỡ, chờ tới giữa mùa xuân ra ngoài ngắm hoa dạo chơi hoa viên, ai nấy đều cắm châu mang thúy, xem ngươi phải làm sao.” Khi lại có người hỏi: “Giày hôm trước ngươi đáp ứng làm giúp ta đâu? Như thế nào vẫn chưa thấy?”

Cả đám buông lời chế giễu, cười đến hăng say. Ngay lúc tiếng cười còn chưa dứt, một nha hoàn ăn mặc đoan trang tiến bước tới. Trong tay nàng mang một chiếc áo choàng lông tuyết trắng, mềm mịn như nắm một vốc tuyết. Chỉ cần nhìn phương pháp chế tác cũng biết ngay là hàng cần tay nghề cầu kỳ, mặt trong là lông chim ngắn, mặt ngoài phơi lớp lông bụng trắng như sương, cổ áo lại hé ra đường tơ lụa nhũ đỏ thêu chỉ vàng, hoa lệ đến choáng mắt. Chúng tiểu thư lập tức đều ngẩn người, cứ tưởng người của Tuân quận chúa, nào ngờ nha hoàn ấy đi thẳng đến trước mặt Thái Họa. Nàng mang vẻ kiều diễm mềm mại, cúi người nói nhỏ: “Tiểu thư, áo choàng của người đây. Tam tiểu thư thấy bên ngoài tuyết xuống, dặn riêng nô tỳ mang đến. Ao choàng hồng nhung này xin giao lại cho nô tỳ, vốn là đồ mới, mỏng nhẹ, mặc vào gió lạnh rất dễ nhiễm phong hàn.”

Thái Họa bất giác thẫn thờ như rơi vào trong mộng, để mặc cho nha hoàn cởi áo, khoác lên mình chiếc áo choàng tuyết trắng. Lông cáo mềm mịn trắng như tuyết bao lấy gương mặt thanh tú của nàng, thoáng hiện vài phần tiên khí chưa từng thấy. Đám tiểu thư vốn đang trêu chọc nàng lúc này đều im bặt, không ai dám cười.

Tuân quận chúa mặt mày âm trầm, vừa định mở miệng, bên ngoài Thôi gia quản sự tức phụ – Lý nương tử – đã bước vào, cất giọng: “Các vị cô nương, tiểu thư, bữa tối bày tại Song Tuyết Các, mời theo ta.”

Các tiểu thư sôi nổi đứng dậy, Thái Họa cũng lúng túng đứng dậy, được nha hoàn lúc nãy bước lên đỡ nàng, Thái Họa có chút ngượng ngùng mà kêu một tiếng “Tỷ tỷ.”

“Tiểu thư cứ gọi nô tì là Đào Nhiễm.” Nha hoàn Đào Nhiễm của Nhàn Nguyệt cười nói, một đường đem nàng đỡ đến Song Tuyết các. Xuyên qua hành lang dài, thật đúng thời điểm, Áo choàng tuyết trắng quang hoa ẩn hiện dưới ánh đèn, gió thổi nhẹ làm góc áo tung lên, để lộ lớp nhũ đỏ thêu vàng bên trong. Đi ngang qua không ít phu nhân không che nổi vẻ sửng sốt trên mặt. Lý nương tử còn không nhịn được cảm thán: “Ai nha, áo choàng thật đẹp.” Thái Họa lập tức đỏ bừng mặt.

Tới Song Tuyết Các, bên trong đã bày sẵn mấy bàn thịnh yến. Nàng còn đang ngơ ngác tìm chỗ ngồi thì bên kia có người gọi: “Thái Họa muội muội, qua bên này.” Nàng ngẩng lên, thấy một nữ tử dung mạo đoan trang, mặt mày ôn hoà, kiểu cách trang phục có phần giống với áo choàng nàng đang khoác trên người. Bên cạnh là một tiểu thư mặc hồng y, dung nhan lãnh diễm như sương tuyết nhưng vẫn mang ý cười. Nàng được Đào Nhiễm dìu đến ngồi. Còn có một vị cô nương đang nghịch khăn tay trong tay áo, vừa ngẩng đầu liền lộ ra dung nhan đẹp đến kinh tâm động phách.

Thái Họa lập tức đoán được đây chính là “ba vị tiểu thư nhị phòng” mà nha hoàn nói. Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Lăng Sương liền tươi cười giới thiệu: “Ta là Lăng Sương, lão tam. Đây là đại tỷ Khanh Vân. Còn hồ ly tinh kia là nhị tỷ Nhàn Nguyệt.”

Hồ ly tinh kia chỉ cười khanh khách, ánh mắt lả lướt đánh giá nàng, không nói lời nào. Ngược lại Khanh Vân lại vô cùng thân thiện, giúp nàng gắp đồ ăn. Trên bàn chỉ bày một chén rượu mơ đuổi hàn, các tiểu thư ai nấy đều giữ ý tứ, động tác đoan trang. Chỉ có bàn phu nhân bên kia là cười nói đùa giỡn, náo nhiệt vô cùng.

“Hôm nay nương thắng hay thua?” Nhàn Nguyệt bất chợt nghiêng đầu hỏi Lăng Sương.

Khanh Vân lập tức nhẹ giọng cảnh cáo: “Hư, không được nói lung tung.”

Các tiểu thư đều hiểu rõ, đêm nay chính mình sẽ là đối tượng được xem mắt trong yến, nên ai nấy đều ăn rất ít, chỉ nghe thỉnh thoảng tiếng muỗng đũa chạm vào chén đĩa. Một bữa ăn tuy rằng đều là sơn trân hải vị, lại không ai thực sự động đũa. Bởi vậy, Thái Họa thấy Lăng Sương nghiêm túc ăn nửa con cá lư liền không khỏi kinh ngạc.

“Lão tam vì bữa này mà cố nhịn từ đầu giờ Mùi đó.” Nhàn Nguyệt lại nhỏ giọng cáo trạng.

“Hư.” Khanh Vân lần nữa cảnh cáo, không quên ở dưới bàn dẫm chân Lăng Sương một cái, nàng tận chức tận trách quản hai muội muội. Thái Họa từ nhỏ không có tỷ muội cùng nhau lớn lên, nhìn cảnh tỉ muội thân mật bỗng thấy ấm áp, trong lòng dâng lên vài phần hâm mộ.

Sau khi ăn xong là uống trà. Các tiểu thư đều tản ra hàn huyên, còn các phu nhân lại tái chiến thêm một ván, đến khi trăng đã lên đầu cành, yến tàn mới thật sự tan. Người đông, nhất thời khó mà tản đi ngay, trong sân lại náo nhiệt một trận: người tìm khăn tay, kẻ tìm lò sưởi tay, đợi đến lúc lên kiệu thì càng ầm ĩ hơn. Các nhà đều phái kiệu đến đón, một dãy hơn mười cỗ kiệu xếp đầy đình viện, bài trướng lộng lẫy, rực rỡ vô cùng. Lý nương tử bận rộn suốt một ngày, vốn mang dáng vẻ khoan thai chu toàn, tưởng đâu cuối cùng có thể trọn vẹn kết thúc, ai ngờ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Trời khuya, đường xa, ban đêm lại có dạ hàn, theo lệ chủ nhân sẽ chuẩn bị lò sưởi chân bằng đồng đặt trong kiệu. Khi tam tỷ muội Lâu gia ra đến bậc thềm, liền thấy dưới bậc đặt một hàng lò sưởi chân bằng đồng thau, mỗi cái rộng độ một thước, mặt ngoài đúc mẫu đơn, tùng hạc, đào lý… trông như từng chiếc bánh bùn nho nhỏ xếp dựa thành hàng. Mấy vú già tay bưng thùng than đỏ hồng, từng cái một đổ than vào lò sưởi.

Lăng Sương thoáng nhìn liền nói: “Số lượng không đủ rồi.”

Nhàn Nguyệt vẫn đang tựa đầu vào vai nàng. Khanh Vân lại lo lắng thay chủ nhân, khẽ nói: “Lời này… không tiện lắm.”

Quả nhiên, Lý nương tử vừa đếm lò sưởi chân liền cau mày, hỏi vú già: “Năm trước rõ ràng còn dư, sao năm nay lại không đủ?”

“Năm ngoái vỡ mất vài cái đã bỏ đi, lại hỏng thêm mấy cái, năm nay người lại đông…” Vú già nôn nóng giải thích, lại bị Lý nương tử trừng mắt một cái, lập tức im lặng.

Đại gia tộc nếu suy bại, luôn là suy từ những chỗ vụn vặt này, đồ vật dùng đi dùng lại, rách nát dần, cuối cùng càng lúc càng thiếu. Bên này đa phần đều là phu nhân đương gia chủ mẫu, tiểu thư cũng học gia kế, lập tức có vài vị phu nhân chú ý, đều đưa mắt sang nhìn.

Việc này lại không thể trong chốc lát mà kiếm đâu ra vật thay thế. Lý nương tử giận đến vội vã: “Ngu xuẩn! Còn không mau đến Xuân Các tìm thêm vài cái. Trước phải tiễn khách nhân lên kiệu đã.”

Lò sưởi chân tuy chỉ là vật nhỏ không đáng kể, nhưng nếu có người có – có người không, sợ rằng sẽ gặp phải lời chê trách. Hơn nữa đường xa, khách đều là phu nhân tiểu thư quen nũng nịu, chẳng may trên đường lạnh đến sinh bệnh thì không ổn. Lăng Sương đoán Xuân Các hẳn là nơi ở của Thôi lão thái quân, dùng đồ của lão thái quân cho khách quả là khó nghe, nên Lý nương tử mới cố ý nói lấp lửng.

Vú già vội vàng chạy đi. Khanh Vân hiền hậu, tiến lên cáo từ, kéo Nhàn Nguyệt nói: “Buổi tối lạnh lắm, hai chúng ta cùng ngồi một kiệu sẽ ấm áp hơn chút.”

Nàng vừa vào kiệu, vú già liền muốn đặt hai lò sưởi chân vào. Khanh Vân khẽ nói: “Một cái là đủ.”

Lý nương tử liếc nàng một cái đầy cảm kích, Khanh Vân cũng mỉm cười đáp lại, rồi làm dấu cho nha hoàn buông rèm kiệu.

“Thái tỷ tỷ, cùng ta một kiệu đi.” Lăng Sương gọi.

Thái Họa thế nhưng cũng đã nhìn ra liền gật đầu. Hai người cùng lên kiệu. Lăng Sương thấy nàng mảnh mai yếu ớt, liền đặt lò sưởi chân dưới chân nàng. Thái Họa cuống quýt muốn nhường, Lăng Sương hào sảng đáp: “Đừng nhường, ta khỏe hơn người tưởng nhiều.”

Thái Họa sợ nàng bị lạnh, nhỏ giọng nói: “Vậy… mỗi người dẫm một nửa cũng được.”

“Thật sự không cần khách khí.” Lăng Sương thấy nàng không tin, bèn vén tay áo chìa cánh tay ra: “Ngươi xem, tay ta cứng rắn như thế. Nói cho ngươi biết, ta còn cưỡi ngựa nữa.”

Thái Họa giật mình kéo áo choàng che lại cho nàng, dáng vẻ khẩn trương khiến Lăng Sương bật cười.

Hai người ngồi chung một kiệu trở về, khi đến nơi trăng đã treo cao giữa trời. Nhàn Nguyệt mơ mơ màng màng ngủ mất nửa chừng, được Đào Nhiễm dìu vào nhà. Thái Họa ôm áo choàng, tìm mãi không thấy ai để trả, đành đưa cho Lăng Sương: “Vật nên trả cho chủ.”

“Ngươi cầm lấy đi, cái này là đồ riêng của ta, ta vốn chẳng thích mặc. Trong nhà còn nhiều, đừng xem như nhân tình gì, coi như lễ gặp mặt là được.”

“Làm gì có đạo lý như vậy.” Thái Họa nhất quyết trả, thấy Lăng Sương không nhận, bèn nghiêm mặt: “Nếu thật là lễ gặp mặt, chờ chọn ngày tốt, ta tự tay thêu một vật cho ngươi. Ngươi đưa ta lễ vật, ta trả lại lễ vật, như thế mới đúng. Còn như thế này… ta không nhận.”

Lăng Sương biết Thái gia vốn là thư hương thế tộc, thường mang chút tính khí kiêu ngạo cổ quái, cũng không miễn cưỡng cầm lấy. Thấy Thái Họa khoác lại chiếc áo nhung hồng, bước vào sân Phật đường mái cong của đại phòng, bóng nàng cao gầy in lên ánh trăng, dài mà cô tịch.

« Chương trước
Chương tiếp »