Đọc truyện cùng Khương An

Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân

Chương 5: Thái Họa

« Chương trước
Chương tiếp »

Nhàn Nguyệt vốn thân thể mảnh mai, quả nhiên không chịu nổi hao tổn, ngày hôm sau liền phát bệnh. May mắn từ nhỏ nàng đã được Lâu nhị nãi nãi mời danh y điều dưỡng, lại dùng bao dược liệu quý mà bồi bổ quanh năm, cho nên dù phát bệnh cũng là chút bệnh cũ, không đến mức nghiêm trọng. Chỉ là người hơi yếu, cứ nằm trên giường không dậy nổi, ngay cả bữa cơm cũng phải bưng đến mép giường mà dùng. Cũng may mấy ngày này không có yến hội, không cần ra khỏi cửa.

Lăng Sương thấy nàng đáng thương, bèn lưu lại trong phòng bầu bạn. Chỉ là nàng vốn chẳng thích thêu thùa, đối với miêu hoa hoạ trúc lại càng không có hứng thú. Thừa dịp Khanh Vân không ở đó, nàng liền cầm con tiểu đao khắc gỗ, ngồi bên mép giường gọt chơi. Nhàn Nguyệt đang nói chuyện cùng nàng, thấy Khanh Vân bước vào, vội ho nhẹ một tiếng. Lăng Sương lập tức giấu đao, lặng lẽ đưa cho Nhàn Nguyệt. Nhàn Nguyệt như vốn đã quen việc, thuận tay nhận lấy, trượt nó vào dưới gối.

Hai người từ nhỏ đã quen phối hợp ăn ý như thế, bằng không để cho Khanh Vân thấy nàng còn nghịch dao, ắt lại phải nghe một trận giáo huấn.

“Đại tỷ đang cầm gì trên tay thế?” Lăng Sương đánh phủ đầu, nhìn Khanh Vân hỏi.

“Tỷ vừa cùng nương thương lượng,” Khanh Vân đáp, “nói Thái Họa tỷ tỷ thật đáng thương, chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế. Nương bảo tỷ chọn vài món tốt đưa sang cho nàng, còn trong tráp này là ít trang sức, đều là của tỷ trước kia thay xuống.”

“Đem lại cho muội xem.” Nhàn Nguyệt nói.

Khanh Vân bèn lấy từng món đưa cho nàng. Đều là xiêm y các tỷ muội năm trước không còn mặc tới: một chiếc áo choàng màu chuột xám vốn là hai năm trước làm cho Lăng Sương, ai ngờ nàng lớn vọt lên, chỉ một chốc đã cao hơn cả hai tỷ tỷ, thành ra lại mặc không vừa. Vài món quần áo còn lại tuy nhìn không ra cũ, nhưng cũng không tính là hợp thời. Trang sức thì là một bộ tâm chọn khảm kim và ngọc lam, phối thêm hai chiếc áp tấn.

Nhàn Nguyệt xem xong, chỉ khẽ cong môi cười, ý vị sâu xa, rồi đặt trở lại. “Theo muội, tỷ chớ đem mấy thứ này đi tặng,” nàng nhàn nhạt nói, “đưa ra cửa hàng bán còn kiếm được đôi chút.”

“Lời ấy sao nói ra được!” Khanh Vân lập tức nhíu mày, “đem ra cửa hàng bán thì được mấy đồng? Đây là lúc giúp người giải nguy, muội sao có thể nói thế.”

Khanh Vân không nhanh trí bằng Nhàn Nguyệt, có đôi khi đầu óc còn chút chậm chạp, khiến hai muội muội thích chọc ghẹo. Lăng Sương liền xen vào: “Nhị tỷ là chê đồ không đẹp.”

“Cũng đâu phải vậy!” Khanh Vân vội đáp, “những thứ này không tệ, ít nhất còn hơn bộ hôm qua nàng mặc. Ta chỉ nghĩ, Thái Họa tỷ tỷ ở chỗ đại bá mẫu, nếu chúng ta mang lễ trọng đến quá rình rang, chẳng khác nào ám chỉ đại bá mẫu khắt khe với chất nữ bên nhà mẹ đẻ, lại thành châm ngòi ly gián.”

Nàng vốn làm việc luôn ngay thẳng trầm ổn, giống như quanh thân có một vòng khuôn phép tự nhiên. Trong mắt nàng, những vật này vừa đủ phân lượng, tốt hơn chút nữa lại hóa thành thất lễ.

Nhưng Nhàn Nguyệt lập tức phản bác. “Tỷ đưa cho nàng mấy thứ ấy, người ta liền không nói sao? Trái lại càng dễ bị nói, chẳng phải giống như đuổi kẻ ăn mày đi ư?” Miệng lưỡi Nhàn Nguyệt quả thật lợi hại: “Muội vừa liếc Thái Họa đã biết nàng là người tâm tư tinh tế, khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Tỷ đem mấy thứ ấy đi tặng, chẳng khác nào là bố thí. Hơn nữa, mấy món ấy nhiều lắm chỉ tính là trung đẳng. Dù nàng có mặc ra ngoài, đến khi chúng ta bốn người cùng nhau đi ngắm hoa, ba chúng ta ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, nàng thì kém hơn một bậc. Khi đó chúng ta có được thanh danh tốt, chúng ta có được nổi bật, tỷ xem nàng sẽ nghĩ sao cho khỏi tủi?”

Khanh Vân bị nàng nói đến ngẩn người.

“Vậy theo ý muội thì nên làm thế nào?” Nàng hỏi.

“Ý muội, là cái gì cũng đừng đưa. Không làm sẽ không sai. Thi ân chẳng khéo lại hóa thành oán.” Nhàn Nguyệt lười biếng tựa vai, nói: “Chúng ta từ xa tới, vốn là khách, đâu cần quản chuyện đại phòng. Muội còn nghe, nàng vốn côi cút, không nơi nương tựa, chỉ có thể nhờ đại phòng che chở. Đại nãi nãi lại là quả phụ, tính nết keo kiệt, giữ cả gia sản của nàng trong tay, nhưng đối với nàng lại bủn xỉn đến cực. Chúng ta có thể giúp nàng một bộ xiêm y, chẳng lẽ còn giúp được cả hồi môn cho nàng sao?”

“Lời muội nói tuy rằng đúng, nhưng tỷ vẫn cảm thấy không thể an tâm”. Khanh Vân thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường, nhất thời cũng không có chủ kiến. Lăng Sương thấy bộ dáng hai người như vậy, nhịn không được bật cười.

“Sao vậy? Chẳng lẽ chỉ có hai lựa chọn: hoặc không tặng gì, hoặc đem mấy bộ áo cũ tặng? Thái Họa không có y phục tử tế là sự thật. Chúng ta cần gì phải quản đại phòng nghĩ gì? Muốn cho thì cho thẳng đồ tốt nhất.”

“Ý muội là…” Khanh Vân lập tức hiểu, “như vậy có ổn chăng?”

“Có gì không ổn, mấy năm nay chúng ta may y phục vẫn thường làm dư một bộ. Hôm qua Nhàn Nguyệt lấy cả ba bộ xiêm y thêu chiết chi của chúng ta ra, vừa khéo còn thừa một bộ ngọc lan. Cứ đưa nàng bộ ấy. Chỉ cần nói lúc chọn vải chọn nhầm, làm dư một bộ, giữ lại cũng uổng, tặng nàng thì vừa hay. Dễ nghe mà lại có thể diện. Không phải tốt sao? Nửa tháng nữa chính là nghênh xuân yến, khi đó bốn chúng ta cùng nhau mặc đi dự tiệc, chẳng phải càng đẹp mắt ư?”

Khanh Vân vẫn do dự: “Tỷ chỉ sợ nàng lại nghĩ không thông, cho rằng chúng ta đem đồ dư không dùng đến để tặng, chẳng phải phụ mất tâm ý của muội sao?”

Lăng Sương cùng Nhàn Nguyệt nghe xong đều bật cười. “Tỷ cứ yên tâm,” hai người đồng thanh, “nàng nhất định hiểu được.”

Nhàn Nguyệt vốn tin vào mắt nhìn kim chỉ của mình. Trên người Thái Họa, từng mũi thêu từng đường chỉ đều là tự tay nàng làm. Trong yến hội ở Thôi gia, ngoài chiếc áo choàng lót bạch hồ, y phục bên trong tuy chỉ là lụa tầm thường, nhưng cổ tay áo có hoa văn là một vòng phong lan, thật thanh nhã lại đẹp mắt, sinh động như thật. Nhàn Nguyệt vốn là người biết vẽ, liếc một cái liền nhận ra bản lĩnh thêu thùa của nàng không tầm thường. Một người như thế, làm sao không nhìn ra sự quý giá của bộ y phục thêu chiết chi kia? Ngọc lan ấy đều là dùng trân châu phối bạch tuyến bạc, đặt trong bóng tối còn rạng lên quang sắc dịu dàng, chỉ riêng lượng chỉ bạc cũng phải tốn mấy lượng. Tặng lễ chính là như vậy, không cần nói nhiều, đối phương tự khắc hiểu lòng người tặng.

Còn Lăng Sương thì hiểu hơn ai hết tính tình Thái Họa. Dù bị Tuân quận chúa cùng hai tỷ muội Ngọc Châu Bích Châu chèn ép, trên người nàng vẫn có đôi phần ngạo khí. Xưa nay bảo kiếm tặng anh hùng, nàng nhìn thấy bộ chiết chi thêu giá trị thiên kim ấy, tự nhiên sẽ hiểu phân lượng của một mối giao hảo chân thành.

Khanh Vân tuy còn do dự, nhưng thấy hai muội muội đồng lòng, mà Lâu nhị nãi nãi lại ra ngoài gia tế, trong nhà không ai quản thúc, việc này chậm trễ liền sẽ muộn. Nàng liền đi tìm Hoàng nương tử lấy chìa khóa, lựa y phục, rồi sang viện đại phòng thỉnh an. Đây là lần đầu nàng đặt chân đến đại phòng, chỉ cảm thấy tĩnh lặng đến mức khiến người ta dựng tóc gáy. Nha hoàn của đại nãi nãi là một phụ nhân trông lanh lợi giảo hoạt, gọi là Thái Cửu nương. Thấy phía sau Khanh Vân có Nguyệt Hương ôm tráp, bà liền cười hỏi: “Tiểu thư hôm nay còn mang theo lễ vật tới sao?”

“Chỉ là có chút việc nhỏ, nên tới thỉnh giáo Thái Họa tỷ tỷ.” Khanh Vân đối với người trong phủ vốn giữ lòng đề phòng, chỉ cười nhẹ, không nói thêm.

Khi gặp Thái Họa, quả nhiên nàng đang ngồi thêu. Khanh Vân đóng cửa lại, mở tráp đưa bộ chiết chi thêu ra. Quả nhiên Thái Họa mắt liền sáng lên, yêu thích vô cùng. Nàng vuốt nhẹ từng đường thêu, cảm khái không ngớt, lại đưa mép áo ra trước ánh sáng, thấy sợi chỉ bạc âm thầm phát quang, nhưng ánh sáng lại không quá lóa mắt, vừa vặn tinh xảo.

“Thường nghe nói thủ phát thêu ở Giang Nam lợi hại, muội hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt.” Nàng tán thưởng say mê: “Thêu ngọc lan thế này, nhất định dùng thêu pháp hoa điểu đáy. Muội từng nghe nói chỉ kim tuyến cũng phân chính phản, còn nghĩ là lời đùa, hóa ra thực sự có thể. Tơ vàng chỉ bạc mà có thể làm được đến mức ấy, thật khiến người ta bái phục.”

Khanh Vân vốn lo người tài giỏi thường không được trọng dụng, thấy nàng yêu thích như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Nàng nói: “Tỷ nghe nương bảo, đây là thêu pháp mới nổi từ nửa cuối năm ở Giang Nam. Mởi chỉ được dùng để tiến thượng, bên ngoài cũng chưa lưu truyền.”

Tiến thượng tức là đồ tiến cống. Chiết chi thêu vốn là thêu pháp do thợ thêu Dương Châu dốc công cân nhắc nghĩ ra, mới lạ mà tinh xảo, lấy hoa điểu trong tranh văn nhân làm mẫu, dùng đường kim mô phỏng bút mực đậm nhạt, khô ướt, vựng nhiễm. Tinh diệu đến mức có thể họa được ý bút. Công phu tốn kém khỏi phải nói, so với dệt lụa hoa đều không hề thua kém.

Thái Họa nghe xong, thần sắc khẽ chấn động, ngón tay nhẹ vuốt theo từng đường thêu, như muốn ghi nhớ từng mũi từng nhịp, tinh tế vẽ lại.

Khanh Vân thấy thời cơ đã đến, liền hạ giọng nói: “Vốn chiết chi thêu chúng ta làm tổng cộng bốn bộ, là lúc may thừa vải làm thêm một bộ. Ba tỷ muội nhà tỷ mỗi người một bộ, còn dư lại một bộ, để không thì thật đáng tiếc. Nếu muội muội không chê, liền tặng muội vậy.”

Thái Họa lập tức biến sắc, vội nói: “Như vậy sao được? Quá mức trân quý…”

“Là Lăng Sương một mực muốn đưa cho muội. Tỷ chỉ thay nàng mang tới, vật đã đưa đến tay, tỷ cũng phải trở về.” Khanh Vân không cho nàng cơ hội từ chối, vừa nói vừa đứng dậy định đi.

Thái Họa hoảng hốt giữ nàng lại, lại bị Khanh Vân khéo léo tránh thoát. Khanh Vân cười nói: “Hai người các ngươi có kiện tụng gì tỷ cũng mặc kệ. Dù sao cũng phải nhận, đây là một mảnh tâm ý của Lăng Sương.”

“Không được, nàng thật là hồ nháo, muội phải đi tìm nàng.” Thái Họa nóng nảy muốn đuổi theo.

Khanh Vân vội ấn nàng ngồi xuống, ghé tai nói nhỏ: “Đừng chối từ. Muội chỉ cần vui vẻ nhận. Nơi này người nhiều mắt tạp, truyền ra ngoài lại không hay. Cứ xem như chúng ta bảo quản nó ở chỗ muội. Chờ đến nghênh xuân yến, bốn người chúng ta mặc giống nhau, chẳng phải càng tốt sao? Thôi, tỷ quấy rầy nửa ngày rồi, phải trở về đây.”

Nói xong, mặc kệ Thái Họa còn muốn nói nữa, chỉ căn dặn một câu: “Ngàn vạn giữ cho kín, chớ để ai biết.” Liền vội vàng rời đi.

Khi trở về, quả nhiên thấy bên ngoài noãn các có người của tam phòng đang thập thò. Nàng nghiêm giọng: “Là ai?”

Người bước ra là quản gia Phùng nương tử. Thấy Khanh Vân, mặt bà ta nở nụ cười đầy cung kính: “Đại tiểu thư an hảo! Lão thái thái sai ta đến hỏi các vị tiểu thư muốn dùng gì cho bữa trưa. À đúng rồi, tam nãi nãi tìm được chút nguyên liệu muốn làm xiêm y thưởng xuân, nên bảo ta đến xem vóc dáng các vị tiểu thư, thuận tiện nhìn luôn gương lược quần áo, tránh làm sai.”

Khanh Vân tuy ôn hoà trung hậu, nhưng chẳng phải ngốc. Một câu đã nghe ra ý đồ trong đó, chỉ đáp nhạt nhẽo: “Không phiền tam thẩm phí tâm. Trong phủ nhiều việc phải chi tiêu, nương ta sớm dặn, quần áo chúng ta đều tự may, không cần tam phòng nhọc lòng. Còn cơm trưa, lát nữa ta tự đến thỉnh an lão tổ tông rồi nói luôn, không làm phiền Phùng nương tử.”

Phùng nương tử vốn không trông mong Khanh Vân mở cửa đón khách, nên chỉ liếc vào trong một cái rồi cười nói: “Vậy nô tỳ cáo lui. Tiểu thư nhà ta còn dặn ta hỏi thăm các vị tiểu thư một câu, chú ý đừng để bị thương hàn, kẻo lỡ mất nghênh xuân yến.”

Hiển nhiên, các nàng đã biết chuyện Nhàn Nguyệt ho khan. “Đa tạ các muội muội quan tâm. Các muội muội cũng nên chú ý bảo trọng sức khỏe.” Khanh Vân điềm nhiên đáp.

Nàng trở về noãn các, thấy Nhàn Nguyệt đã khá hơn đôi chút. Nha hoàn đang bưng thuốc hầu hạ, nàng vốn tính khí yếu mềm, uống mỗi ngụm thuốc phải kèm một ngụm đường, mặt nhăn đến đáng thương.

“Phùng nương tử ở bên ngoài thập thò gì vậy?” Lăng Sương vừa lật sách vừa hỏi.

“Còn không phải dò la tin tức.” Khanh Vân gọi nha hoàn Đào Nhiễm lại, hỏi: “Thuốc sắc của Nhàn Nguyệt, các ngươi đổ bã ở đâu?”

“Nô tỳ theo lời nhị nãi nãi, chôn ở dưới gốc cây ngoài sân.”

Đào Nhiễm nói thêm. “Tiểu thư yên tâm, tối hôm qua nô tì tận mắt thấy Tiểu Lục mang đi chôn, không ai biết.”

Nàng lại gọi đại nha hoàn của Lăng Sương – Như Ý, dặn: “Tuy rằng lúc ra ngoài quần áo trang sức đều để ở chỗ nương, nhưng các ngươi cũng luôn phải cẩn thận, y phục thường ngày thay ra cũng phải thu dọn cho kỹ, chớ để có sơ hở ra ngoài. Ta xem tam phòng đã ngo ngoe rục rịch muốn gây chuyện, hơn phân nửa là nghẹn đã lâu.”

Ba đại nha hoàn đều gật đầu lĩnh ý, rồi lui xuống dặn dò lại đám tiểu nha hoàn. Khanh Vân đi tìm Hoàng nương tử xin ít bánh cốm cho Nhàn Nguyệt ăn sau khi uống thuốc. Chính nàng cũng ngồi xuống thêu thùa một lúc. Thấy Lăng Sương ngồi dưới ánh nắng ấm áp đọc sách, nàng lại nhớ tới chuyện Lăng Sương và Thái Họa: một người được tặng lễ vật cũng không nói lời cảm tạ, một người lại chẳng buồn hỏi Thái Họa phản ứng thế nào. Hai con người tính tình cổ quái chẳng giống ai, khó trách lại có thể trở thành bằng hữu — nghĩ mà cũng thấy thú vị.

« Chương trước
Chương tiếp »