Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 15: Quẫn bách Tứ gia

« Chương trước
Chương tiếp »

Đông viện lúc này đã rối thành một đoàn.

Phủ y vừa lui ra, Lý thị đôi mắt đỏ hoe, ngồi sát bên Tứ gia, chăm chú nhìn hài tử đang nằm trên giường. Nàng thấp giọng nói, như muốn khóc: “Đều là ta không tốt. Nếu không phải ta sơ suất… cũng sẽ không để nhi tử chịu khổ như vậy.”

Tứ gia hôm nay ở trong cung đã nghẹn một bụng hỏa, lại thêm bị Long Khoa Đa chọc cho tức đến ngã ngửa. Tuy rằng thu được tin tây tuần, nhưng lòng phiền não lại càng nhiều thêm.

Hoàng thượng mỗi lần xuất kinh mang theo vị hoàng tử nào, kẻ dưới đều đoán không thấu tâm tư. Hắn hiện giờ cũng không khỏi lưỡng lự trong lòng.

Bên ngoài thì không yên, trở về phủ cũng chẳng được thanh tĩnh.

Nhìn Lý thị sắc mặt tiều tụy, vành mắt đỏ bừng, lời trách móc nghẹn không thành câu, hắn chỉ nói: “Về sau cẩn thận tỉ mỉ chút là được.”

Xét Lý thị đối với hài tử vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc, hắn cũng không tiện nặng lời.

Đúng lúc này, Ngọc Kiều vẫn luôn hầu hạ bên cạnh khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện này thật cũng khó trách trắc phúc tấn. Hôm nay nếu không phải Ôn cách cách hầu sủng mà sinh kiêu, chống đối trắc phúc tấn, liên lụy trắc phúc tấn bị trì hoãn ở hoa viên, cũng sẽ không chậm trễ việc xem Nhị a ca.”

Lý thị thấy Tứ gia lông mày đã nhíu chặt, liền vội nhấc khăn lau lệ, thấp giọng: “Cũng là ta không tốt, cùng một tiểu cách cách tranh chấp làm chi.”

Ôn thị chống đối Lý thị?

Tứ gia lập tức hỏi: “Việc này là thế nào?”

Ngọc Kiều liền tiến lên một bước, cúi đầu đáp: “Hồi chủ tử gia, trắc phúc tấn trong vườn ngắm hoa gặp Ôn cách cách, liền mời nàng đến bồi trò chuyện. Ai ngờ Ôn cách cách không chịu, lời nói lại còn vô lễ. Trắc phúc tấn vào phủ nhiều năm, đây vẫn là lần đầu bị một tiểu cách cách đánh vào thể diện. Trong cơn tức giận mới phạt nàng. Xin chủ tử gia chủ trì công đạo cho trắc phúc tấn. Người mang thai đã chẳng dễ dàng gì, Ôn cách cách thực sự quá mức hồ nháo.”

Nói xong, Ngọc Kiều liền quỳ xuống, mặt mang bi phẫn, cúi đầu dập mạnh xuống đất đến rung cả nền gạch.

“Ngươi đứng lên đi.” Tứ gia đứng dậy, liếc nhìn Lý thị, giọng lạnh nhạt: “Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta lại tới thăm Hoằng Quân. Ngươi đang mang thai, những chuyện lặt vặt chớ nên để trong lòng.”

“Được…” Lý thị trong lòng vui như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ quyến luyến không rời: “Gia phải đi rồi sao?”

Nàng nghĩ dù không thị tẩm, thì lưu lại một đêm cũng đâu có trở ngại gì. Nào biết Tứ gia hôm nay tâm tình vốn đã chẳng tốt, thường ngày có thể rộng rãi, hôm nay chỉ thấy phiền lòng, chẳng buồn để ý đến sắc mặt nàng lúc hắn bước vào cửa.

“Ừm. Ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Tứ gia liền nhấc chân rời đi.

Tô Bồi Thịnh theo sát phía sau. Tiểu thái giám đi trước nâng đèn lồng dẫn đường. Bước chân Tứ gia như mang theo gió, nhanh đến mức Tô Bồi Thịnh nhìn mà trong lòng “lộp bộp” một tiếng.

Đến đoạn rẽ, hắn thấy chủ tử gia đột nhiên dừng lại, suýt nữa không kịp phanh mà va phải khiến người ta đến lạnh cả sống lưng.

Còn chưa kịp ổn định hơi thở, đã thấy Tứ gia xoay người, bước về hướng Thính Trúc Các.

Hỏng rồi. Lý trắc phúc tấn vừa tố cáo xong, mà chủ tử gia hôm nay vốn đã không vui, vị ở Thính Trúc Các kia… e là gặp xui xẻo.

Ngươi nói xem, trong phủ này chọc ai không chọc, lại nhất định phải dây vào Lý trắc phúc tấn.

Thật là…

Đoàn người đã tới Thính Trúc Các. Cửa chính khép hờ, chưa đóng hẳn, sân viện tối đen, chỉ có ánh nến từ chính phòng hắt ra một mảng sáng mơ hồ.

Tứ gia khẽ vẫy tay. Tiểu thái giám cầm đèn lồng lập tức thổi tắt, rồi lùi về một bên, cả người cúi rạp. Những người khác cũng không dám thở mạnh, dán sát chân tường đứng im như tượng.

Tô Bồi Thịnh thấy chủ tử gia chắp tay sau lưng, bước lên hai bước rồi đứng bất động dưới mái hiên.

Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ. Tô Bồi Thịnh giật cả mình — ai mà nghĩ chủ tử gia còn có lúc đứng nghe trộm sau cửa như vậy.

Trong phòng, ánh đèn không sáng rõ. Dẫu sao Ôn thị cũng chỉ là một vị cách cách, nến dầu dùng tiết kiệm cũng là chuyện thường.

Tứ gia bản thân cũng không rõ vì sao nhất thời lại bước tới nơi này. Nếu đổi lại là trước kia, biết Ôn thị là dạng tính tình ấy, hắn đã sớm quyết định lạnh nhạt nàng, thậm chí không buồn để tâm.

Lý thị bên kia khóc lóc kể ủy khuất, nói Ôn thị lời lẽ vô lễ, trong lòng mang ác ý. Nhưng nhớ tới bộ dáng Ôn thị hôm qua… Tứ gia lại cảm thấy trong lòng có chút không được thoải mái, muốn đến hỏi cho rõ ràng.

Chỉ là đứng trước cửa rồi, hắn lại do dự. Liền cảm thấy chính mình quá hồ đồ. Chẳng qua chỉ là một tiểu cách cách diện mạo xinh đẹp. Nếu thật là tính tình không tốt, thích gây sự sinh chuyện — lạnh nhạt nàng vài ngày là xong, cần gì chính mình chạy tới đây?

Trong phút chốc phân vân, đang muốn xoay người rời đi, hắn lại nghe bên trong vang lên giọng nói dịu nhẹ: “Cách cách, trời cũng không còn sớm… nên nghỉ ngơi thôi.”

“Chờ chút, ta còn muốn xem cho xong cuốn sách này.”

“Người cứ dùng mãi nến như vậy, cuối tháng hết nến lại phải tốn bạc mua. Nhà kho mấy người kia tâm đen như mực.”

“Một ngọn nến thì tính là gì. Cách cách có người nhà thương, bạc tiêu cũng không thiếu. Chỉ là… vết thương trên đùi người…” Vân Tú thở dài, giọng càng nhỏ, “Lý trắc phúc tấn thật quá độc ác. Nếu không phải phúc tấn sai người nâng người dậy, cái chân này sợ là quỳ đến phế rồi.”

Ngoài cửa, Tứ gia sửng sốt. Vốn định phất tay áo rời đi, chân lại theo bản năng mà không nhúc nhích.

Đúng lúc ấy, Triệu Bảo chạy tới. Vừa thấy một sân đầy người đang dán sát tường đứng chết trân, hắn suýt kêu thành tiếng. Cũng may Tô Bồi Thịnh mắt lẹ như chớp, một tay bịt kín miệng hắn.

Triệu Bảo bị dọa hồn phi phách tán, vội quỳ sập xuống đất, đầu đập “bộp bộp”, cả người run như cầy sấy, không dám hé răng.

Tô gia gia còn phải tự mình che miệng hắn — ý tứ quá rõ, vụng tiếng nào là mất mạng tiếng ấy.

Ai da… hỏng rồi. Cách cách vốn tưởng Tứ gia đi Đông viện, nên nói chuyện trong Phòng mới thả lỏng đến vậy, nếu lỡ nói gì phạm húy, Triệu Bảo hắn chắc sẽ phải đi gặp tổ tông.

Trong phòng, Ôn Hinh hiển nhiên không biết ngoài cửa đang có một vị Tứ gia.

Không có điện thoại, không có WiFi, không thể đọc truyện mạng — nàng nằm đó, đầu gối đau tựa kim châm, muốn ngủ cũng không thể, đành ôm lấy tập dã sử tạp đàm để giết thời gian, phân tán bớt khó chịu nơi đầu gối.

Ôn Hinh nghe Vân Tú càu nhàu chỉ mỉm cười, còn Vân Linh thì không nén được giận: “Lý trắc phúc tấn đã sớm nhìn cách cách không vừa mắt. Trước kia cách cách né không ra khỏi cửa, nàng ta cũng khiến thiện phòng hạ độc thủ xử trí cách cách. Nay cách cách hầu hạ chủ tử gia, biết cách cách phải đi chính viện thỉnh an… chẳng phải bắt được cơ hội là phải nghiền ép sao?”

Nói tới đây, Vân Linh hỏa khí bốc lên, lời ra miệng không kịp kéo lại: “Theo nô tỳ thấy, hôm nay Lý trắc phúc tấn mượn cớ Nhị a ca sinh bệnh thỉnh chủ tử gia đến, ai biết nàng ta còn bố trí gì để vu oan hãm hại cách cách. Nô tài lo muốn chết, thật là trời không dung đường sống!”

Vân Tú cũng cuống: “Bằng không ngày mai chúng ta đi cầu phúc tấn, xin phúc tấn chủ trì công đạo? Nhưng… phúc tấn sẽ giúp thế nào? Chúng ta … cũng không thể chắc chắn.”

Ôn Hinh nghe hai người nói, bất đắc dĩ bật cười nhẹ: “Được rồi. Chủ tử gia là người phân rõ đúng sai. Dù nghe lời Lý trắc phúc tấn, cũng sẽ cho ta một cơ hội biện giải. Đến lúc đó tự nhiên sẽ nói cho minh bạch.”

Ngoài cửa — Tứ gia: “…”

Hắn vốn… thật sự không định cho nàng cơ hội gì hết. Giờ nghe nàng nói vậy, trong lòng lại đột nhiên thấy khó xử, thậm chí… có chút thẹn.

Ôn thị… dường như rất tin hắn.

« Chương trước
Chương tiếp »