Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân
Chương 2: Nhà cũ
Nhưng lúc này, Lâu gia nhị phòng lại hoàn toàn không hay biết những lời đồn đãi ngoài kia. Từ lúc rời thuyền lên bờ, bọn họ đã bị lũ hạ nhân vây quanh dẫn thẳng về Lâu phủ. Tứ vị tỷ muội thường ngày vẫn hay trêu chọc đùa bỡn, ấy vậy mà hôm nay lại yên lặng lạ thường, suốt dọc đường chẳng ai hé nửa lời.
Đến khi tiến vào Lâu phủ, quả nhiên khí thế nguy nga đập vào mắt. Trước cửa chính treo đại hoành phi sơn thếp vàng, chữ lớn khí thế bức người. Tam tiểu thư Lâu Lăng Sương hé một góc mành xe, len lén liếc nhìn, thấy rõ dấu chu sa ngự ấn đóng bên góc biển, biết đây chính là hoành phi ngự tứ. Nàng khẽ thu ánh mắt, trong lòng thầm cảm thán uy thế Lâu gia thật chẳng phải hư danh.
Vào đến nhị môn, mọi người mới đổi sang nhuyễn kiệu. Sớm đã có quản gia nương tử dẫn theo một đám nha hoàn đứng chờ sẵn. Bà ta thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, mặt mày nhọn nhỏ, khoé môi luôn mang theo ý cười, châu ngọc vấn đầy đầu, thân mặc lăng la bóng loáng, bộ dáng mềm mỏng nịnh nọt. Cúi người hành lễ, giọng ngọt lịm: “Thỉnh an nhị lão gia, thỉnh an nhị nãi nãi, đi đường vất vả rồi ạ.” Rồi lại tự mình tiến lên đỡ nhị nãi nãi lên kiệu. Nhị nãi nãi chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Làm phiền Phùng tỷ tỷ.”
Lăng Sương đoán được người họ Phùng này hẳn là nha hoàn hồi môn theo tam nãi nãi vào phủ năm đó, giờ tam nãi nãi quản việc trong phủ, bà ta cũng theo đó trở thành quản gia nương tử. Đám nha hoàn còn lại hiển nhiên đều là người của tam phòng. Nàng từ lâu đã nghe qua danh tiếng của Lâu lão thái quân, năm xưa uy nghiêm đến mức phụ mẫu nàng phải đưa cả nhà trốn xuống Giang Nam suốt mười lăm năm. Thế mà mười lăm năm trôi qua, khắp Lâu phủ lại thấy toàn người họ Phùng, thật khiến người ta khó mà không suy nghĩ.
Nàng còn đang mải suy nghĩ, cánh tay bỗng bị người khẽ nhéo một cái. Là nhị tỷ Lâu Nhàn Nguyệt đang ngồi chung nhuyễn kiệu, khẽ nghiêng đầu trao cho nàng một ánh mắt ý nhị.
Lăng Sương ngước mắt nhìn, mới phát hiện nhuyễn kiệu đã sắp đến chính phòng. Bên trái chính phòng là sân của tam phòng, bố cục rộng rãi thoáng đãng, rõ ràng vừa được tu sửa. Trên xà nhà còn phảng phất hương gỗ mới, trong viện trồng đầy ngọc lan, từng nụ hoa phấn thẫm chen nhau đua nở, kiều diễm vô cùng. Bên phải thông vào thiên viện phía chính phòng, một luồng hương đàn thoang thoảng bay ra, ngẩng mắt nhìn, hẳn là gian Phật đường.
Lâu gia đại phòng vốn là nơi có tiền đồ nhất. Nàng cũng thường nghe người ta nhắc đến: đại gia năm đó thanh danh chói lọi, mười chín tuổi đã đỗ Thám Hoa lang, chính thê lại là tiểu thư danh môn. Đáng tiếc tuổi xuân đoản mệnh, con nối dõi cũng không lưu lại. Từ ấy đại thái thái quanh năm lễ Phật, không hỏi thế sự.
Vừa đặt chân vào chính viện, tam nãi nãi Phùng Uyển Hoa liền bước nhanh ra đón. Bà ta dung mạo diễm lệ, mặt trái xoan duyên dáng, tuy đã có tuổi nhưng bảo dưỡng cực tốt, dáng người lại uyển chuyển mềm mại. Vừa tiến lên, bà đã khom mình vén áo hành lễ với nhị gia: “Nhị ca, đã lâu không gặp.” Không đợi nhị gia đáp lại liền xoay sang nhị nãi nãi, duỗi tay thân mật nắm lấy: “Nhị tẩu đường xa vất vả rồi. Ba năm trước ta đã bảo tam gia viết thư thúc giục nhị ca đưa nhị tẩu hồi kinh. Nhị ca cứ nói chức vụ khó điều động, ta bảo, có gì mà không điều động được? Thúc thúc ta hiện làm hữu thị lang Bộ Lại, muốn nhờ người giúp đỡ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nói kiểu gì cũng không thể điều động, ta thật sự chẳng tin.”
Nhị nãi nãi hàm dưỡng cực tốt, chỉ khẽ cười, cũng nắm lại tay tam nãi nãi, dịu dàng nói: “Quả thật là không thể điều động. Bách tính địa phương nghe nói muốn đi, liền liên danh thượng thư giữ lại. Việc trên dưới chất chồng, thật sự là rời không được.”
Nhàn Nguyệt đang khoác tay Lăng Sương, nghe vậy liền khẽ huých khuỷu tay nàng, khoé môi cong lên đầy thâm ý. Lăng Sương lập tức hiểu — nhị tỷ của nàng là hồ ly tinh trăm mưu nghìn kế, vừa nhìn đã biết tam nãi nãi kia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Lâu gia bốn tỷ muội: đại tỷ Khanh Vân ôn nhu đôn hậu; nhị tỷ Nhàn Nguyệt mỹ mạo linh động, tâm nhãn trăm ngả, ngày thường luôn cười tủm tỉm như hồ ly nhỏ; nàng – Lăng Sương – theo lời mẫu thân thì trời sinh tính tình cổ quái, chín trâu cũng không kéo lại; còn tiểu muội Tham Tuyết vẫn còn nhỏ, lanh lợi như yêu tinh con.
Bốn tỷ muội đều là lần đầu trở về kinh thành. Dọc đường đi không dứt náo nhiệt mới mẻ, nay vào đến phủ, tuy dè dặt, nhưng vẫn len lén quan sát. Chính viện được thu dọn sạch sẽ, giữa sân trồng một cây tùng biển to lớn, hành lang bày biện đầy phong lan. Dưới hành lang có đến bảy tám nha hoàn, y phục sắc lam nhạt, người dẫn đầu là một đại nha hoàn chừng mười tám mười chín tuổi, mặc váy màu thu hương, dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy, lúc thấy bọn họ thì lập tức dẫn đám người hành lễ.
“Lão thái quân tâm tình không được yên đâu.” Vừa bước đến cửa trước, tam nãi nãi đột nhiên buông một câu như vậy. Người này quả đúng là ngoài sáng một vò nước nóng, trong tối một lưỡi dao bén. Lời nói thoáng nghe thì thân thiện, giọng điệu như đang lo lắng cho nhị nãi nãi thật lòng, nhưng bên dưới lại không biết cắm bao nhiêu gai. Nàng ghé sát tai nhị nãi nãi, tỏ vẻ thân mật: “Lão thái thái sáng nay còn giận lắm, nói nuôi một đứa con trai, mười lăm năm không thấy mặt, như vậy mà gọi là hiếu đạo sao? Giận đến mức bữa sáng cũng chẳng thèm ăn. Đại tẩu phải khuyên trong Phật đường hồi lâu mới dịu.”
Nhị nãi nãi hiểu rõ nàng ta chỉ là ngoài mặt mềm mỏng, sau lưng không biết đã gièm pha với lão thái thái những gì. Vì vậy chỉ khẽ mỉm cười: “Nhị gia nhà ta đúng là không ra gì, ta cũng bị gia vụ và hài tử ràng buộc. Bằng không, ta đã ép hắn áp tải chúng ta hồi kinh từ sớm rồi.”
Nhị nãi nãi khó đối phó chính là ở chỗ ấy: hễ gặp chuyện, bà liền nhẹ nhàng đẩy hết về phía nhị gia. Nhị gia lại cứ như vậy mà nuông bà đến mức chiều chuộng, mỗi lần đều ngoan ngoãn nhận lấy mũ đen. Dù sao hắn là nam chủ một phòng, người trong phủ cũng không thể làm gì hắn. Cho dù lão thái thái có nổi nóng thì cũng chỉ mắng đôi câu rồi thôi. Hai vợ chồng một đẩy một nhận, phối hợp khéo đến mức không kẽ hở.
Quả nhiên, nhị gia nghe xong liền bật cười: “Đều là ta không phải. Trên đường ta có nói rồi, lần này trở về nhất định sẽ dập đầu trước mẫu thân bồi tội.”
Lời còn chưa dứt, đoàn người đã bước qua phòng ngoài. Đại nha hoàn mặc váy thu hương liền vén mành lên, cất giọng lanh lảnh: “Nhị gia, nhị nãi nãi đã hồi phủ!”
Bên trong lập tức vang lên một tràng thanh âm chỉnh tề: “Thỉnh an nhị gia, nhị nãi nãi an hảo.” Hóa ra trong phòng còn có không ít nha hoàn bà vú đang hầu trước mặt lão thái quân. Thấy đoàn người tiến vào, ai nấy đều cúi mình hành lễ. Lăng Sương và tiểu muội Tham Tuyết là lần đầu hồi phủ, còn Khanh Vân và Nhàn Nguyệt rời kinh khi tuổi còn nhỏ, ký ức mơ hồ, nên ai nấy đều dè dặt quan sát.
Lão thái quân tuổi đã cao, tuy thích thoáng rộng, nhưng gian chính phòng vẫn được ngăn làm ba gian. Phía đông là noãn các, có giường đất ấm và cửa sổ lưu ly hướng dương, trên trải nệm mẫu đơn đỏ thẫm sáng rực, bày thủy tiên, mai trắng cùng các loại hoa cỏ. Một chiếc bàn đặt dụng cụ thêu vá, hiển nhiên đây là tiểu thính nơi lão thái quân sinh hoạt hằng ngày, thông thẳng sang đông nhĩ phòng – phòng nghỉ của bà. Bên phải đại sảnh đặt bàn tròn lớn, sau lưng lại bày một bộ bình phong thêu hoa mười sáu tấm. Tuy niên đại đã cũ, hình thức xưa, nhưng giá trị không thể cân đong. Trên giá gỗ tử đàn còn đặt vài món cổ ngoạn quý, hiển nhiên là nơi đãi khách dùng bữa. Gian giữa chính phòng ngày thường dường như không dùng, chỉ thấy hương lò đang đốt than ngân ti tốt nhất, bên cạnh lại đặt trà hoa nhài, vừa bước vào đã cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm lan tỏa.
Lão thái quân tuổi đã xấp xỉ bảy mươi, tóc mai trắng bạc. Được nha hoàn và cháu gái vây quanh, bà chỉ hơi gượng đứng dậy. Nhị gia và nhị nãi nãi đã dẫn bốn tỷ muội bước lên bái lạy.
“Thỉnh an mẫu thân!”
“Thỉnh an tổ mẫu!”
“Đều đứng lên cả đi.” Lâu lão thái quân nói.
Lăng Sương len lén quan sát, phát hiện lão thái quân quả đúng như mẫu thân từng bảo: diện mạo phúc hậu, nhưng trong ánh mắt lại mang một phần nghiêm cẩn, khí thế tự nhiên, không giận mà vẫn uy. Cũng may hôm nay, khi nhìn thấy nhi tử con dâu nhiều năm xa cách, ý vui mừng rạng rõ trên gương mặt; đối với các cháu gái cũng hiện vẻ từ ái. Chỉ là… ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến mẫu thân bất đắc dĩ phải rời kinh và tránh xa suốt ngần ấy năm?
Nàng còn đang nghĩ ngợi, nha hoàn đã bưng đệm đến, bốn tỷ muội quỳ hành đại lễ trước lão thái quân. Bà tự mình nâng từng đứa dậy, xem xét kỹ. Quả nhiên giống hệt những vị trưởng bối tinh mắt khác, liếc một cái đã nhìn trúng ngay đại tôn nữ Khanh Vân ôn hòa điềm tĩnh. Bà kéo nàng ngồi cạnh bên, cười nói: “Khanh Vân sợ là không còn nhận ra tổ mẫu nữa, năm đó rời đi còn nhỏ như vậy.”
“Sao có thể ạ.” Khanh Vân ngoan ngoãn đáp: “Ở Dương Châu mỗi ngày đều nghe phụ thân nói chuyện về tổ mẫu. Chỉ tiếc phụ thân công vụ bận rộn, chúng con tỷ muội không thể ở bên hầu hạ tổ mẫu. Hàng năm mùa thu tổ mẫu còn sai Lý nhị thúc gửi sản vật thôn trang cho chúng con, chúng con trong lòng hổ thẹn lắm, thật sự phụ bạc tấm lòng của tổ mẫu.”
Giọng nói của nàng vốn đã ôn nhu, lại thêm vài phần thành khẩn khiến người nghe không khỏi mềm lòng. Lâu lão thái quân nghe xong nét mặt đã thêm vài phần yêu thương, đưa tay vuốt tóc nàng, mỉm cười: “Ta biết Khanh Vân là đứa ngoan nhất. Mỗi năm đều gửi thọ lễ, đều dụng tâm. Năm trước làm cho ta chiếc áo bông thêu trăm chữ thọ, tinh mịn ấm áp, mấy hôm trước ta còn mặc đó.”
“Kim chỉ của con đều ở đây. Nếu tổ mẫu thích, lần này trở về kinh, con lại làm thêm hai bộ nữa cho tổ mẫu mặc.” Khanh Vân khẽ đáp.
Lâu lão thái quân lập tức bật cười. “Thích thì thích đấy, chỉ sợ mùa xuân năm nay ngươi bận đến xoay không kịp, không rảnh mà làm đâu.” Bà trêu ghẹo, ám chỉ chuyện Hoa Tín Yến. Nhị nãi nãi thông minh, lập tức hiểu ý mà cười, những người khác cũng theo đó cười theo. Khanh Vân đỏ mặt, khẽ nghiêng đầu né tránh.
Lâu lão thái quân ôm Khanh Vân ngồi một bên, lại đảo mắt nhìn ba cháu gái còn lại. Nhàn Nguyệt thường ngày vốn hành động phong lưu, nhưng hôm nay trước mặt trưởng bối cũng phải thu liễm, chỉ ngoan ngoãn ngồi. Tham Tuyết thì thành thật vô cùng. Còn Lăng Sương từ lúc vào cửa thái độ vốn luôn nhàn nhạt, ngồi yên không nói. Lão thái quân thấy nàng dung mạo giống nhị nãi nãi như đúc, mắt miệng đều một vẻ lanh lợi hoạt bát, chỉ có chiếc mũi là giống nhị gia, nhìn qua liền không khỏi hơi kém thuận mắt.
“Tiểu nha đầu này gọi là Tham Tuyết, đúng không?” Lão thái quân hỏi nhị gia.
“Đúng vậy.” Nhị gia đáp: “Lão tam tên Lăng Sương. Ngày nàng sinh ra, khắp sân đầy thần sương trong suốt, nàng vừa chào đời đã biết cười, nên đặt tên Lăng Sương. Còn lão tứ sinh đúng hôm Dương Châu đổ trận tuyết trăm năm khó gặp, đều là điềm lành cả. Sương tuyết ứng điềm được mùa, nên mới gọi Lăng Sương – Tham Tuyết, đều lấy ý cát tường.”
Đáng tiếc Lâu lão thái quân nghe xong lại chẳng hề cao hứng, chỉ khẽ cau mày nói: “Nữ hài tử trong các nhà đặt tên, cái gì mà Sương với Tuyết, nghe vào đã thấy lạnh lẽo xa cách. Như tên Khanh Vân mới là không tồi, ý nghĩa tốt lành, lại mềm mại ôn hòa, thật sự hợp lòng người.”
Lăng Sương biết lão thái quân là ngại nàng với Tham Tuyết không thân cận, chỉ mỉm cười nhu hòa, không nói thêm nửa lời. Tham Tuyết lại ngơ ngác nghe chẳng hiểu gì, thật sự cho rằng lão thái thái chê tên của mình không hay, lập tức chu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Lão thái thái, người lại để nhị gia nhị tẩu tự đặt tên đấy à? Sương với Tuyết chẳng phải vừa tao nhã vừa thanh lệ sao? Nhìn như nhà chúng ta tam gia, toàn đặt Ngọc Châu, Bích Châu, đến con trai cũng gọi Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, nghe vào thật là tục khí.” Lâu tam nãi nãi vừa cười vừa oán giận, rõ ràng là người đã quen được sủng ái nhất trước mặt lão thái quân, còn thân thiết khoác cánh tay bà.
Lâu lão thái quân bị chọc đến bật cười.
“Đúng rồi, mải nói chuyện liền quên để các ngươi tỷ muội gặp nhau.” Bà chỉ hai tiểu cô nương ngồi cạnh chiếc ghế dựa gắn đầu hoa hồng, nói: “Ngọc Châu, Bích Châu, còn không mau tới chào tỷ tỷ, muội muội của các con.”
Khanh Vân vốn hiểu lễ nghi, từ trước đến nay lại là người phong độ nhất trước mặt mọi người. Biết bản thân lớn tuổi hơn, nàng lập tức đứng dậy, bước đến nắm tay hai đường muội, dìu dắt hành lễ, sau đó giới thiệu từng người muội muội của mình.
Kỳ thực, ngay từ lúc bước vào, Lăng Sương đã chú ý đến hai tỷ muội kia. Dung mạo quả thật giống tam nãi nãi: Ngọc Châu mặt tròn, mắt lớn sáng như ngọc, còn Bích Châu mặt trái đào, đường nét sắc sảo diễm lệ hơn, trong mắt lại thấp thoáng vẻ kiêu căng. Nhìn thấy lão thái quân hết lời khen Khanh Vân xinh đẹp, hiền lương hiếu thuận, sắc mặt hai nàng lập tức không dễ coi, trong đáy mắt còn hiện lên vài tia cười lạnh—rõ ràng thường ngày vẫn tự cho mình là mỹ nhân đứng đầu.
Chỉ tiếc, vừa trông thấy Nhàn Nguyệt, cả hai đều sững sờ. Khanh Vân dù đẹp, nhưng là vẻ đẹp đoan trang ôn nhu, như mẫu đơn nở đúng tiết. Còn Nhàn Nguyệt… vốn đã là tuyệt sắc, lại quanh năm mang theo khí chất yếu ớt mỏng manh, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển. Hai người vừa nắm tay hành lễ đối diện nhau, mỹ cảnh khiến người khác nhìn mà thất thần. Ngọc Châu còn đỡ, Bích Châu thì môi mím chặt, câu “Tam tỷ tỷ” nói ra nghe như cắn răng mà thành.
Tam phòng quả nhiên không dễ chọc, mẫu thân còn biết che giấu vài phần, chứ hai tỷ muội này gần như viết cả địch ý lên mặt.
“Ngọc Kỳ, Ngọc Lân sao lại không thấy?” Lâu nhị nãi nãi hỏi.
“Hai đứa nó ấy à, cả ngày chạy nhảy khắp nơi. Cũng chỉ nghe lời cữu cữu của chúng, muội mới gửi hai đứa sang cho cữu cữu chúng nó quản giáo một phen, muội cũng đỡ phải nghe chúng nó suốt ngày ầm ĩ. Hôm nay tam gia đi đón, gặp cậu út ở đó, tám phần là bị giữ lại uống rượu rồi, nên còn chưa về.” Lâu tam nãi nãi nói đâu ra đấy, rồi quay sang cười nói: “Làm chậm trễ nhị ca, ta thay tam gia nhận lỗi.”
“Nói gì vậy.” Lâu nhị gia cười hòa khí.
Thế là cả nhà lại tiếp tục nói cười náo nhiệt. Lâu lão thái quân tuổi đã cao, lại thích nhất cảnh quây quần đông vui. Nhìn nhi tử, tức phụ cùng cháu gái ríu rít trò chuyện, lại thêm Khanh Vân khẽ rúc vào lòng kể đôi ba câu tâm sự, nụ cười trên mặt bà chưa từng tắt. Đợi mọi người uống xong một lượt trà, điểm tâm cũng gần hết, Lâu tam nãi nãi mới thúc giục: “Lão thái thái, trời cũng đã tối, nên dọn cơm chiều thôi.”
“Lão tam còn chưa về?” Lâu lão thái quân cau mày, “Thật quá đáng.”
“Chờ hắn làm gì, cứ để hắn uống.” Lâu tam nãi nãi cười híp mắt: “Nhị ca nhị tẩu đường xa mà đến, gió rét thế này, mấy chất nữ cũng bị gió lạnh quất cho mệt mỏi rồi. Con cho phòng bếp chuẩn bị canh thịt dê hầm nóng, thêm tham nhung hầm gà, rồi đặt thêm hai nồi nữa để khách nhân sưởi ấm. Nhà chúng ta phân tán đã hơn mười năm, hôm nay phải uống chén rượu đoàn viên mới được.”
“Uống thì được, nhưng phải nói trước—uống say rồi ngủ ở đâu đây?” Lâu nhị nãi nãi nửa đùa nửa thật cười, nắm tay tam nãi nãi: “Tam muội muội an bài chỗ ở cho chúng ta chưa? Nếu không được, đêm nay chúng ta say rồi sẽ vào viện của Tam muội muội mà ngủ.” Cả phòng lập tức bật cười, tiếng nói cười hòa vào ánh đèn ấm áp, náo nhiệt đến mức ngay cả gió lạnh ngoài cửa cũng trở nên bớt phần giá buốt.
“Ây zô, chuyện này còn cần nhị tẩu hỏi sao? Sớm đã an bài ổn thoả rồi. Đại tẩu ở Tây viện, nhị ca nhị tẩu liền ở Nam viện đi. Gần lão thái thái, có chuyện gì cũng tiện. Mười lăm năm không trở về, vừa hay bồi lão nhân gia thân cận chút.” Lâu tam nãi nãi vẫn cười nói, giọng mềm như tơ mà lời thì bén như kim.
Lâu nhị nãi nãi nghe xong, tuy khóe môi vẫn mang ý cười, nhưng trong mắt đã thoáng hiện một tầng hàn ý. Lăng Sương cũng trông thấy sắc mặt lão thái thái khẽ cứng lại.
Từ thuở nhỏ, bốn tỷ muội đều theo bên nhị nãi nãi học quản gia. Lâu phủ tuy nàng mới đặt chân vào lần đầu, nhưng lúc mới vào cửa, nhìn qua một vòng cũng đã nắm đại khái bố cục. Chính viện là nơi lão thái thái ở, ba gian chính phòng tọa bắc triều nam—nơi ấm áp nhất, cũng là tốt nhất. Đại phòng lớn tuổi, lão thái thái thương, cho ở ngay tây viện của chính phòng—người ít, tĩnh lặng, hai gian thượng phòng thông gió sáng sủa, rất dễ chịu. Tam phòng Phùng Uyển Hoa đương gia, phòng tốt tất nhiên nằm cả ở Đông viện: nhà mới, vật liệu tốt, vị trí Đông Nam ấm áp sáng sủa, chỉ kém chính phòng một chút. Mùa đông kinh thành lạnh thấu xương, khác Giang Nam rất nhiều—hướng phòng vô cùng quan trọng.
Nhị phòng trở về, tuy danh nghĩa là trưởng, nhưng Đông viện đã bị tam phòng chiếm. Dựa vào bản lĩnh của Phùng Uyển Hoa, lâu phủ lớn như vậy, muốn thu xếp một tiểu viện triều nam sạch sẽ, cùng vài gian thượng phòng để chiêu đãi khách quý, vốn là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống hồ thư báo sớm đã gửi từ năm ngoái—đây rõ ràng là cố ý an bài.
Lâu nhị nãi nãi lúc này cố ý hỏi chuyện chỗ ở, chính là sợ ăn cơm xong lão thái thái mệt, bị tam nãi nãi lấp liếm mà qua, trước mặt bà thì tam nãi nãi không dám làm càn. Ai ngờ Phùng Uyển Hoa lại dám làm thật. Cái gọi là “Nam viện”—nghe thì hay, nhưng kỳ thực chỉ là dãy tiểu các đối diện chính phòng, sân nhỏ hẹp, lại tọa nam triều bắc, lạnh buốt như hầm băng. Mười lăm năm trước nhị phòng còn ở đây, chỗ đó vốn bỏ không, để đồ đạc của lão thái thái, xem như nửa cái nhà kho, trong sân còn để mấy luống cỏ cây, coi như vườn ươm tạm. Nhưng lời đã nói ra trước mặt mọi người, nhị nãi nãi cũng không tiện phản bác, ai lại đi đánh vào mặt người đang cười?
Cũng may, mười lăm năm bôn ba khiến bà càng thêm trầm ổn. Bà không nói câu nào, chỉ trở về bên cạnh lão thái thái, tiếp lấy khay quả sơn trà mà Khanh Vân đang dâng, dùng khăn nhẹ tay lau cho lão nhân gia. Lăng Sương nhìn mà hiểu, bà đang chờ lão thái thái mở lời.
Quả nhiên, Lâu lão thái quân cất tiếng: “Uyển Hoa, ngươi cũng làm càn quá rồi. Nam viện hiện còn để đồ, làm sao ở được? Không bằng đem Lạc Mai Các dọn ra”
“Ai da, con đúng là cưới gả xong liền hồ đồ.” Phùng Uyển Hoa lập tức cười hì hì chen lời: “Đồ đạc trong Nam viện con cho người rời ra hoa viên rồi, lại để tạm ở Lạc Mai Các cùng Hồi Tuyết Tạ. Hiện tại… phải làm sao đây? Hay con bảo máy gã sai vặt thắp đèn dọn suốt đêm trở lại?”
“Thế làm sao được! Thật là hồ nháo.” Lâu lão thái quân nhíu mày.
Bà làm sao không hiểu tâm tư của Uyển Hoa? Tam phòng đúng là quá đáng, vừa gặp đã muốn trấn áp phủ đầu. Nhưng nhị phòng cũng không phải không có lỗi—một cơn giận mà bỏ đi Giang Nam mười lăm năm không về, khiến cả kinh thành đều xem Lâu gia như trò cười.
Lâu lão thái quân tính toán trong lòng, khẽ quét mắt nhìn các cháu gái.Khanh Vân vẫn ngoan hiền như mọi khi, tuy nghe ra ý trong lời, nhưng vẫn cúi đầu nhu thuận—đúng là đứa hiểu chuyện. Nhỏ nhất Tham Tuyết thì đáng giận hơn, y hệt mẫu thân nàng—nữ thương gia, tính tình sắc bén, ánh mắt bừng lửa, trừng tam nãi nãi không chút kiêng dè.
Lão nhị… cũng thật không phải dạng dễ chơi. Giọng ngọt, tâm sâu, dáng dấp đẹp, ánh mắt tùy tiện lại phong lưu, nhìn tam nãi nãi cười như không cười—rõ ràng không hiền lành.
Bà đang cân nhắc, bỗng vô ý chạm vào ánh mắt của Lăng Sương—người vẫn ngồi yên bên ghế hoa hồng, tức khắc rùng mình.
Trong lòng bà khẽ run. Con bé này… ánh mắt lạnh quá. Rõ ràng trên mặt còn treo ý cười, nhưng ánh nhìn tam phòng—giống như đang đứng ngoài xem một trò hề. Một cô nương tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã lạnh đến vậy, thật không phải chuyện tốt.
Thấy lão thái quân nhìn mình, Lăng Sương sắc mặt thu liễm, đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn hiền thục.
Lão thái quân thấy vậy, không khỏi nhớ đến một chuyện cũ… rồi thu ánh mắt về.
Nữ hài tử vốn là khách qua đường mềm yếu, nhất thời khó biết cao thấp, chỉ khi gả chồng rồi mới rõ được cảnh ngộ cả đời. Phùng Uyển Hoa hôm nay tính sai rồi. Đừng nói những đứa khác, chỉ riêng Khanh Vân—dung mạo, phẩm hạnh đều thuộc hàng xuất chúng, đặt giữa kinh thành cũng là nổi bật. Qua hai mươi tư phiên Hoa Tín Yến, nhất định có thể kết được một mối hôn sự danh giá. Chỉ cần nhìn vào phần của Khanh Vân, Lâu lão thái quân tuyệt đối sẽ không để nhị phòng phải đến ở trong cái viện âm lãnh kia.
“Cũng không cần vội,” Lâu lão thái quân mỉm cười, “ta nghĩ được một cách.” Bà nói tiếp: “Lão tam, Ngô Đồng viện chẳng phải mới sửa sang xong sao? Cho ca ca ngươi cùng tẩu tử ở nơi đó, vừa khéo.”
Ánh mắt Phùng Uyển Hoa lập tức trở nên phức tạp, nhưng chỉ chớp mắt nụ cười lại ngọt thêm mấy phần: “Tốt thì đúng là tốt thật, chỉ là Ngô Đồng viện chỉ có hai gian thượng phòng, bốn vị chất nữ làm sao chia được?”
“Để ca ca và tẩu tử mang theo đứa nhỏ sang đó. Còn Khanh Vân với hai muội muội thì ở cùng ta.” Lâu lão thái quân nói: “Năm trước ta mới dọn xong hai gian thượng phòng bên noãn các, vừa khéo để ba tỷ muội ở, ấm áp lại tiện thân cận. Ngày mai lại đúng tiểu hàn yến, là mở đầu hai mươi tư yến. Nhà ta đồ dùng đều sẵn, các cô nương không cần di chuyển, ngủ sớm một chút, ngày mai dự tiệc.”
Lăng Sương quan sát Phùng Uyển Hoa, chỉ cảm thấy người này tâm cơ không phải tầm thường. Nét cười trên mặt nàng ta không hề cứng lại dù nửa phần, trái lại còn tươi đến chói mắt.
“Quả nhiên vẫn là lão thái thái lợi hại, một lời liền gỡ xong cái nút thắt này.” Phùng Uyển Hoa cười rạng rỡ, lại vòng tay ôm vai nhị nãi nãi, trêu ghẹo: “Ta vẫn nói lão thái thái thiên vị nhị ca nhị tẩu, không ai chịu tin. Giờ thì hay rồi—chính phòng để chất nữ ở, Ngô Đồng viện mới tu sửa xong thì đưa cho nhị ca nhị tẩu ở, đúng thật là không ai đau cả…..”
Một câu nói khiến cả phòng bật cười, tràn ngập vẻ hòa thuận vui vẻ. Chỉ là trong tai Lăng Sương, tiếng cười kia sao cứ mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên, đến lúc buổi tối sắp xếp chỗ ở, Nhàn Nguyệt chờ nha hoàn trải giường gấp chăn vừa đi ra, chỉ còn nha hoàn nhà mình hầu hạ rửa mặt chải đầu, nàng mới thấp giọng nói: “Nói ra cũng thật buồn cười—nghe nói Ngô Đồng viện vốn là tam nãi nãi chuẩn bị để chiêu đãi khách quý bên nhà mẹ đẻ. Cái viện ấy nàng ta tu sửa kỹ lưỡng, nói là để đãi khách, nhưng ở kinh thành thì ai không biết nàng thích kéo họ hàng bên ngoại đến ở? Mỗi khi mấy ca ca có việc ra ngoài, tẩu tử bên đó lại tới đây ở, mỗi người tới là ở lại nửa năm. Lão thái thái xem chừng nhìn sớm đã không thuận mắt. Giờ khổ cực tu sửa xong, lại bị đưa cho cha nương chúng ta ở trước, lão thái thái lại thương đại tỷ như vậy… Ta xem tối nay bà ấy sợ là giận đến ngủ không nổi.”
Ba tỷ muội tuổi tác gần nhau, từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên. Tính tình Khanh Vân ôn nhu đoan trang, nên những lúc hồ nháo vẫn là hai đứa kia chung sức. Chỉ là đã mười lăm tuổi rồi, vậy mà mỗi lần nghe Nhàn Nguyệt nói chuyện, Lăng Sương vẫn thường thầm kinh ngạc: tin tức trong đầu nha đầu này sao lại linh thông đến vậy.
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |