Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 10: Nàng dám đem Tứ gia kéo xuống ngựa.

« Chương trước
Chương tiếp »

Trong phòng đèn dầu sáng bừng đến chói mắt, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, hai bên nô tài khoanh tay hầu hạ, không dám thở mạnh.

Rõ ràng thân phận phu thê, vốn nên là thân mật nhất, nhưng giờ phút này hai người ngồi chung bàn dùng bữa, phúc tấn chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt mình đang cứng đờ.

Tứ gia ăn cơm cực kỳ quy củ, mỗi món cũng chỉ gắp đôi ba đũa, tựa như chỉ làm tròn lễ nghi, tuyệt không vì mỹ thực mà vui lòng.

Không khí nặng nề như thế, phúc tấn vẫn muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn nghẹn lại nơi cổ họng.

Chờ đến khi dùng bữa xong, trà nóng được dâng lên, thấy sắc mặt Tứ gia không còn tối tăm như trước, nàng mới thoáng thở phào, nhân cơ hội cười nói: “Hiện giờ hai vị cách cách vào phủ cũng đã được một thời gian, gia cũng nên đi xem một lượt. Cảnh muội muội tính tình trầm ổn, Ôn muội muội lại xinh đẹp hoạt bát, đều là vô cùng tốt.”

Tứ gia nâng mắt nhìn phúc tấn một cái. Đối với hai tân cách cách này, hắn thật không có cảm giác gì. Ngày đó vội vàng gặp một lần liền phải rời kinh trong đêm, hiện tại thật sự không nhớ nổi bộ dáng ra sao.

“Thân thể nàng thế nào? Thái y nói ra sao?”

Phúc tấn nghe vậy, ý cười trên mặt rõ rệt vài phần: “Nghỉ ngơi hai tháng nay đã khá hơn nhiều, đa tạ gia nhớ đến.”

Lời vừa dứt, Tứ gia liền trầm mặc.

Phúc tấn thấy vậy cũng lặng xuống theo. Không biết nên nói gì tiếp.

Nhắc đến Hoằng Huy, trái tim nàng lại đau như thắt. Nàng không muốn khơi lại chuyện hài tử, mà gia trong lòng cũng chưa chắc nguyện ý nhắc đến. Đối với trưởng tử này, Tứ gia vốn cực kỳ coi trọng, thân tự mang theo dạy dỗ… chỉ tiếc…

Ngoài nhi tử, gia sự, nữ nhân trong phủ – nàng thật sự không biết còn có thể nói gì. Chưa đợi phúc tấn nghĩ ra đề tài khác, Tứ gia đã đứng dậy: “Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Biết hắn sắp đi, phúc tấn lập tức đứng lên tiễn, đưa người ra đến cửa. Nhìn ánh đèn theo bóng hắn xa dần, nàng mới xoay người trở lại. Theo bản năng đưa tay sờ bụng, trong lòng hạ quyết tâm — vẫn phải có một hài tử của chính mình mới được.

Tuy tuổi nàng đã lớn, nhưng chưa chắc không thể sinh. Nàng phải điều dưỡng thân thể thật tốt, nhất định phải sinh thêm một đứa.

Con đích, suy cho cùng vẫn là khác xa con thứ. Tứ gia coi trọng đích thứ, bằng không năm đó vì sao phải tự tay dạy Hoằng Huy?

Hoằng Quân, nhi tử của Lý thị, gần bốn tuổi rồi vẫn chưa được gia mang theo bên người.

Đích – thứ, chung quy không giống nhau.

Ngay lúc ấy, La ma ma vội vã đến, cười nói: “Phúc tấn, chủ tử gia hướng Thính Trúc Các mà đi.”

Phúc tấn nghe vậy hơi sững sờ, sau liền nở nụ cười nhợt nhạt: “Vậy thì tốt.”

Tứ gia tâm tư sâu không đoán được, nhưng làm phu thê nhiều năm, nàng cũng nắm được đôi phần.

Tứ gia từ trước đến nay thích nữ tử tính tình hoạt bát. Nếu không, Lý thị làm sao có thể được sủng ái lâu như vậy?

Cho nên khi nói chuyện, nàng cố ý nhắc một câu: Cảnh thị trầm ổn, Ôn thị hoạt bát. Quả nhiên, Tứ gia chọn Ôn thị.

Dù là theo ý mình mà thành, trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái. Nàng càng lớn tuổi, trong phủ nữ nhân trẻ trung xinh đẹp sẽ càng nhiều. Không có con nối dõi của chính mình, nàng đâu dám không lo xa.

Ôn thị… nếu thuận theo nàng, nàng không ngại nâng đỡ để đấu với Lý thị. Nếu không nghe lời… nàng cũng có đủ biện pháp áp chế. Bất quá chỉ là một cách cách mà thôi.

***

Khi nghe báo Tứ gia đến, Ôn Hinh cả người như hóa đá.

Sao lại tới chỗ nàng?

Dù Tứ gia vào hậu viện, không đến chỗ của phúc tấn thì cũng nên đến chỗ Lý thị không phải sao?

Không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ôn Hinh vẫn nhanh chân ra nghênh đón.

“Thỉnh an chủ tử gia.”

Giọng nói trong trẻo, mềm mại vang lên trong đêm, nghe qua thật dễ chịu.

Tứ gia bước chân hơi khựng lại, cúi đầu nhìn nữ tử đang hành lễ. Giọng nói này… hình như có chút quen thuộc.

“Miễn lễ.”

Ôn Hinh vội đứng dậy, còn chưa kịp nhìn rõ, Tứ gia đã như một trận gió bước thẳng vào phòng.

Vân Linh và bọn nô tài mừng đến suýt ngất, ai nấy đều mím chặt miệng, nhưng ánh mắt vẫn không dấu được sự phấn khích.

Thấy hai chủ tử vào phòng, Vân Linh chạy đi pha trà, Vân Tú và Triệu Bảo thì đứng ngoài cửa chờ lệnh, không dám nhúc nhích.

Ôn Hinh trong lòng có chút sợ sệt. Nàng vốn không biết phải đối xử thế nào với vị Tứ gia này – người sau này sẽ trở thành vị hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy trong sử sách. Nghĩ đến nguyên chủ vốn tính ngốc bạch ngọt, nàng liền tiếp tục diễn như vậy. Dẫu sao thân phận thế thân cũng không thể biến đổi tính tình quá lớn.

Chỉ là – bạch ngọt là thật, còn ngốc… phải cân nhắc kỹ, bằng không trong hậu viện đầy sói này, thật sự sẽ bị ăn đến xương cũng chẳng còn.

Tứ gia vừa ngồi xuống, ngẩng đầu liền thấy một gương mặt đang cười ngọt đến độ rực sáng, đôi mắt đen lấp lánh như sao trời, nhìn hắn một cách thẳng thắn, không chút che giấu.

Một tia ngốc nghếch ấy lại khiến tâm trạng hắn nhẹ nhõm mấy phần.

“Ngồi đi.”

Ánh mắt sắc lạnh khi nãy bỗng mềm xuống, khiến Ôn Hinh hơi kinh ngạc. Nàng vô thức nở nụ cười, ngọt như bánh đường, như thể đã thành bản năng ngốc bạch ngọt. Vậy mà không ngờ lại hợp khẩu vị vị Tứ gia này.

Kỳ thật nàng không biết, Tứ gia xưa nay mềm lòng nhất trước loại “ngốc bạch ngọt” như thế. Ôn Hinh duyên dáng ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt khăn trước người, đôi mắt lại lộ vẻ tò mò như mèo con.

Tứ gia bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, trong lòng âm thầm sửng sốt. Ngay cả Lý thị – người từng được sủng ái nhất – lúc mới gặp cũng không dám nhìn hắn như vậy.

Hắn nhớ mang máng Ôn thị là Hán quân kỳ, nữ tử Hán quân kỳ không phải luôn học người Hán nội liễm hàm súc sao?

May thay, đúng lúc ấy Vân Linh tiến vào dâng trà. Ôn Hinh lập tức đứng lên đỡ lấy tách trà, ánh mắt sáng rực tạm rời khỏi hắn. Tứ gia thầm thở một hơi.

Ngón tay thon trắng, cổ tay đeo vòng bạc khảm đá quý tuy không phải vật tinh xảo, lại càng nổi bật làn da mịn màng như ngọc của nàng. Móng tay sơn màu phấn hồng nhạt, nâng chung trà hoa văn rực rỡ nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu hắn như thoáng hiện câu thơ: “Nga nga hồng phấn trang, tiểu khởi chương ngọc thủ.”

Hắn khẽ mím môi.

Ôn Hinh không phát hiện ánh mắt Tứ gia thay đổi, chỉ ngoan ngoãn ngồi về chỗ, trong lòng nghĩ bộ dáng quy củ vừa rồi chắc không sai. Cung nhân dạy nàng từng động tác đều tinh diệu vô song, nàng dù không đạt đến mức ấy, nhưng một phần phong thái vẫn có. Hứa cô cô cũng từng khen nàng.

Làm thiếp, chung quy vẫn phải dựa vào sắc đẹp để sinh tồn. Nàng có thể không cam lòng, nhưng đã vào nơi này, muốn không bị hậu viện này xé thành từng mảnh, nàng phải chấp nhận.

— Sắc đẹp là vũ khí lợi hại.

— Dựa vào khuôn mặt này, còn sợ không kéo được Tứ gia xuống ngựa sao?

« Chương trước
Chương tiếp »