Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 16: Lại là một câu cũng không nói được

« Chương trước
Chương tiếp »

“Kia… cách cách cũng phải gặp được chủ tử gia mới tính.” Vân Tú đáp lại một câu, thở dài khe khẽ. “Giống như hôm nay vậy, chủ tử gia bị Lý trắc phúc tấn thỉnh đi, chuyện này nếu lại xảy ra vài lần, không tới nửa tháng… chủ tử gia chỉ sợ đã chẳng còn nhớ rõ cách cách là ai.”

Sau khi vào phủ nàng cũng đã hỏi thăm kỹ càng. Tứ gia trong phủ nữ nhân đã ít đến đáng thương, so với các a ca khác thì đúng là người thanh tâm quả dục nhất. Đối với nữ sắc, hắn xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt.

“Cách cách cho dù diện mạo có đẹp hơn nữa, nhưng nếu lâu ngày không được gặp chủ tử gia… thì có ích gì.” Vân Tú nói xong liền bị Vân Linh đẩy một cái, nàng méo miệng, không dám nói thêm, chỉ âm thầm ở trong lòng đem Lý trắc phúc tấn mắng một trận.

Ôn Hinh hơi nhíu mày. Kỳ thật lời Vân Tú tuy thẳng nhưng không sai. Nàng liền nói: “Các ngươi yên tâm. Dù ta có thất sủng, cũng vẫn nuôi nổi các ngươi.”

Ngoài cửa, Tứ gia mặt đen như đáy nồi. Cái gì gọi là thất sủng còn nuôi nổi các ngươi? Một phòng người—chủ tử không giống chủ tử, nô tỳ không giống nô tỳ—mở miệng câu nào cũng đủ khiến người ta giận sôi!

Hắn hít sâu một hơi, tay nâng mành, sải chân bước thẳng vào phòng.

Thấy bóng người bất ngờ xuất hiện không báo trước khiến trong phòng cả nhóm người giật mình hãi hùng suýt hét lên thành tiếng. Vừa nhìn rõ là Tứ gia, Vân Tú và Vân Linh mặt mũi trắng bệch, trong nháy mắt quỳ “phịch” xuống đất.

Ôn Hinh cũng giật mình sững lại. Tứ gia… không phải đang ở Đông viện sao?

Sao lại xuất hiện ở chỗ của nàng?

Trong đầu nàng xoay nhanh một vòng khi nãy có nói gì phạm húy không? Nghĩ mãi cũng không thấy có câu nào đủ mất mạng, nàng mới thở nhẹ, nhưng động tác không dám chậm, vội đứng dậy rồi cúi mình hành lễ.

Chỉ là nàng quên mất vết thương trên đùi. Vừa quỳ xuống, đầu gối lập tức tê buốt, chịu không nổi lực, thân thể theo quán tính ngã chúi về phía trước.

Một khắc ấy nàng hãi đến mức chỉ kịp nghĩ đúng một chữ:

Xong rồi!

Tứ gia vốn đã đen mặt, đang định nghĩ phải giáo huấn một phen đám chủ tớ này, vừa cúi đầu liền thấy Ôn Hinh vội vàng đứng lên hành lễ, chân mềm nhũn, cả người loạng choạng ngã đúng về phía hắn.

Trong đầu hắn lập tức thoáng qua chuyện đầu gối nàng bị thương, cơ hồ không kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng khom lưng, đưa tay đỡ lấy.

Ôn Hinh bị cánh tay Tứ gia giữ lại, cổ khẽ nghiêng, lực đạo vừa đủ. Nàng tất nhiên không ngốc, lập tức tương kế tựu kế, thuận thế cả người đổ vào trước ngực hắn.

Mỹ nhân kế sao? Nàng cũng biết dùng.

Ôn hương nhuyễn ngọc, cả người mềm mại ngã vào lòng, khiến Tứ gia dù đang muốn phát hỏa cũng không tiện thật sự trút giận. Hơn nữa nghĩ lại: Ôn thị mới mười lăm, vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Vừa rồi dáng vẻ hoảng loạn kia, thật sự trông đáng thương.

Nghĩ tới đây, hắn liền thuận tay ôm người lên, đặt nhẹ lên giường đất ấm.

Ôn Hinh: …

So với tưởng tượng của nàng, Tứ gia này… xem ra cũng biết thương hoa tiếc ngọc, thậm chí có chút ôn nhu.

Nếu như vậy, nàng còn đợi gì mà không tranh thủ thời cơ?

Ôn Hinh liền nở một nụ cười ngốc nghếch mà sáng rỡ, tựa như vui mừng lộ hết trên mặt, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo hắn, một đôi mắt trong sáng như sao trên trời, khẽ hỏi: “Gia… sao người lại tới nơi này?”

Tứ gia cúi mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt: Nụ cười vui mừng giấu cũng không giấu được, bàn tay nhỏ trắng như ngọc lôi nhẹ tay áo hắn, giống như một cái móc nhỏ, từng chút từng chút móc vào lòng người làm nhân tâm đều ngứa ngáy.

Trộm liếc hắn một cái, rồi lại lén lút liếc thêm một cái, khuôn mặt như phù dung bị sương sớm che phủ, từng tầng từng tầng đỏ ửng lan ra. Cái vui mừng nóng cháy kia làm Tứ gia có chút trở tay không kịp, nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ sinh vài phần đắc ý.

“Gia còn không thể tới nơi này của người sao?” Tứ gia vốn đứng thẳng, song lực kéo nơi tay áo càng lúc càng mạnh, hắn đành thuận thế ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng mở miệng hỏi.

Ôn Hinh nhìn bộ dáng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh kia, trong lòng vừa buồn cười vừa trợn trắng mắt: quả nhiên là tiên nhân. Nàng đã làm nũng tới mức này, vậy mà hắn còn có thể bất động như núi.

Phúc tấn là dáng vẻ đoan trang của chính thê, Lý trắc phúc tấn tựa đóa hồng minh diễm chói mắt, Tống thị thì mềm yếu nhu mì, Cảnh thị còn chưa thị tẩm nên không kể đến.

Cho nên Ôn Hinh hiểu rõ, phần mình chỉ có thể dựa vào nhan sắc kiều mỹ, mềm mềm ngọt ngọt để chiếm một chỗ trong lòng hắn.

“Còn không phải sao.” Nàng nhỏ giọng buồn rầu, mày liễu khẽ cau, môi anh đào nhấp nhẹ: “Nếu ta nói mong gia mỗi ngày đều tới, người lại sẽ mắng ta không hiểu quy củ.”

Dáng vẻ oán giận lại làm nũng ấy, cố tình một đôi mắt sáng như bảo thạch còn lóe lên vài phần giảo hoạt, cứ thế nhìn thẳng vào hắn thật khiến người không thể nổi giận.

Tứ gia bị lời này của nàng khiến cho nghẹn lời, nửa câu nặng nhẹ cũng nói không ra. Cái loại lời mềm vừa nũng vừa quấn này bị nàng chiếm sạch cả đầu miệng.

Hắn đành nghiêm mặt hỏi thẳng: “Nghe nói hôm nay ngươi cùng Lý thị tranh luận?”

Ôn Hinh thấy sắc mặt nghiêm nghị của hắn, lại liếc nhanh hai nha đầu vẫn còn đang quỳ dưới đất. Trong lòng nàng chợt động, sắc mặt liền đổi: trước là kinh ngạc, sau là hốt hoảng, sắc đỏ thẹn thùng rút đi sạch sẽ, chỉ còn trắng bệch như giấy.

Thấy nàng sợ thành bộ dạng ấy, Tứ gia cũng ngẩn ra, đang định dịu giọng hỏi lại, đã thấy Ôn Hinh đột nhiên chống tay đứng dậy — rồi “Phịch” một tiếng, quỳ sập xuống đất.

“Cách cách! Người trên đùi còn đang bị thương!”

“Cách cách, cẩn thận chân người a!”

Vân Linh, Vân Tú bị tiếng “Phịch” ban nãy dọa cho hồn vía bay mất, vội nhào lên đỡ Ôn Hinh.

Tứ gia nào ngờ Ôn Hinh tính tình lại cương liệt như vậy, nói quỳ là quỳ, đầu gối nện thẳng xuống đất, âm thanh vang lên khiến hắn nghe mà khó chịu, sắc mặt đen thêm một tầng.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Hắn đã nổi giận thật sự, giọng lạnh thấu xương.

Ôn Hinh mặt đã tái nhợt, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nhìn thẳng gạch trước mặt, từng chữ từng chữ thưa: “ Thiếp thân thỉnh tội với chủ tử gia.”

“Ngươi…” Tứ gia bị nghẹn khí, nhìn nàng mà lửa giận càng dâng cao. “Ngươi thỉnh cái tội gì?”

“Chủ tử gia chẳng phải nói nô tài tranh luận Lý trắc phúc tấn sao.” Ôn Hinh đáp.

Tứ gia: “……”

Một câu của nàng làm huyệt thái dương hắn giật thẳng, như bị đánh trúng một gậy. Mới vừa rồi còn thấy nàng đáng thương, giờ thì tâm can gan phổi đều muốn nổ.

“Là ai nói muốn tự biện hả?” Hắn nghiến răng.

Trong lòng Ôn Hinh lộp bộp một tiếng. Quả nhiên Tứ gia đứng ngoài cửa đã nghe thấy các nàng nói chuyện. Nhưng ngoài miệng nàng vẫn bình tĩnh cãi: “Chủ tử gia vừa tiến vào liền hỏi tội, một mực chắc chắn thiếp thân tranh luận trắc phúc tấn. Thiếp còn có thể nói gì? Nhận tội cho xong.”

“Ngươi còn dám nói lý?” Ngay cả phúc tấn cũng chưa từng dám dùng giọng này với hắn. Cái Ôn thị này… gan lớn thật!

Ôn Hinh nghe vậy, mắt lập tức đỏ ửng, trong ánh lệ lại hiện thêm vài phần quật cường. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía hắn, giọng run mà vẫn vững: “Nếu chủ tử gia công bằng, hẳn phải hỏi thiếp một câu — hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vừa vào cửa đã phán ta tranh luận trắc phúc tấn, chính là định tội sẵn. Đã định tội rồi, thiếp còn có thể nói gì?” Một câu đánh thẳng ngay tim hắn.

Tứ gia bị nàng làm tức đến nỗi phải vận khí điều tức mới không bật cười. Cái miệng nhỏ này đúng là vừa sắc bén vừa không chịu thua. Nghiêm túc, cố chấp, còn bướng y như hắn lúc nhỏ — việc gì cũng phải đấu cho ra lẽ, không chịu để ai ức hiếp.

Trong lòng đã thoáng mềm, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm giọng: “Nếu ngươi nói vậy… đã là nhận tội, vậy nên phạt ngươi thế nào?”

Ôn Hinh mở to mắt nhìn hắn, bộ dáng như bị dọa đến ngây người: “Ta nào có nhận tội? Rõ ràng là chủ tử gia đã định tội cho ta.

Như thế nào lại có thể đổi trắng thay đen?” Tứ gia nghẹn họng. Thiếp thất gì mà quên cả thân phận, mở miệng cái “ta”, cái “ngài”, lại còn nói hắn đổi trắng thay đen?

Vừa giận vừa buồn cười, khóc không được mà cười cũng không xong. Hắn híp mắt, giọng trầm xuống: “Ngươi nói xem, gia làm sao mà đổi trắng thay đen? Nếu nói không rõ ràng…” hắn cố ý dừng một chút, “…liền hai tội cùng phạt. Ngươi có phục?”

« Chương trước
Chương tiếp »