Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân
Chương 8: Đông châu
Nhưng trận đòn này cuối cùng lại không hề rơi xuống. Ngoài chuyện hôm ấy là ba mươi Tết, phạm vào kiêng kị, ngày đầu năm tuyệt đối không thể động đến bản tử, nguyên nhân lớn hơn vẫn là — từ trước đến nay chưa từng ai thấy qua một nữ hài dám làm loạn đến mức ấy. Lâu lão thái quân trị gia trước nay đều vô cùng nghiêm khắc, Ngọc Châu và Bích Châu tuy bên ngoài theo chân Tuân quận chúa mà vênh váo kiêu căng, nhưng chỉ cần bước chân vào cửa, liền ngoan ngoãn quy củ. Thỉnh thoảng lỡ miệng nói vài câu càn rỡ, đều bị lão thái quân nghiêm mặt dạy bảo: “Cả ngày học theo người ta nói bậy bạ gì thế. Nữ hài tử vẫn là nên văn tĩnh mới phải.”
Ấy vậy mà thật sự có người dám phạm vào một “tội lớn tày trời” như vậy, Lâu lão thái quân lại nhất thời không biết phải xử trí thế nào. Huống hồ chuyện phát sinh quá nhanh — từ lúc nàng xách Tham Tuyết xông vào từ đường, đến lúc ngang nhiên đi ra ngoài, tất cả chưa tới nửa khắc. Ai nấy đều còn chưa kịp phản ứng. Huống chi thái độ của Lăng Sương lại hết sức thản nhiên. Sau đó suốt một ngày, nàng đều ngoan ngoãn quy củ, lời nói cũng chẳng nhiều, đến bữa cơm đoàn viên lại càng biến thành bộ dáng yên tĩnh nhất trong ba tỷ muội, hoàn toàn là bộ dáng khuôn mẫu cháu gái hiền thục.
Một trận “long trời lở đất” trong từ đường như vậy, lại có thể khiến nhị thúc thái công phải xướng danh cho một tiểu nữ hài tế tổ. Hơn nữa theo lời Lâu tam gia sau này truyền ra, lúc ấy Lâu nhị gia chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn phụ họa thêm một câu: “Nhị phòng về sau là muốn kén rể.” Nếu không nhờ câu ấy, nhị thúc thái công nào chịu xướng danh.
Nữ hài tử trong thiên hạ, chỉ sợ chẳng ai từng trải qua chuyện “khác người” đến mức này. Nếu đổi lại là nam quyến thì dễ xử hơn nhiều: nhẹ thì phạt quỳ đánh bàn tay, nặng hơn thì trưởng bối trong tộc cũng có thể phạt đánh gậy, thật sự không được nữa thì đuổi về thôn trang, nhốt lại đọc sách vài năm cũng coi như tịnh thân. Thế nhưng nhị phòng mới vừa hồi kinh, vợ chồng lại ôm con kỹ lưỡng, nhìn thế nào cũng không thể ép bọn họ tự tay xử phạt Lăng Sương. Lâu lão thái quân nhất thời cũng bị chặn họng, chỉ đành án binh bất động, đợi qua năm rồi tính.
Kỳ thật ngay khi trở về, Lâu nhị nãi nãi đã đóng cửa cùng Lâu nhị gia cãi nhau một trận long trời. Lâu nhị nãi nãi vừa gào vừa chỉ trích: “Đều là tại ông ngày thường nuông chiều!” “Nó là vô pháp vô thiên!” “Ông còn nửa tung nửa hứng tiếp tay như thế, trước sau gì cũng gây ra đại họa cho mà xem!” Lâu nhị gia chỉ ôn hòa cười trừ, ngồi một bên hút một hơi thuốc, thỉnh thoảng chậm rãi chen vào một câu: “Mọi chuyện đều đã ổn thỏa cả rồi, cũng không thể trách hết lên đầu Lăng Sương nha đầu.” Càng nói càng chọc Lâu nhị nãi nãi giận đến rít gào không ngừng.
Bốn nữ nhi ngồi ở gian ngoài nghe mà mỗi người một dáng. Khanh Vân lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên, Nhàn Nguyệt dựa vào ghế ngáp dài một cái, chỉ có Tham Tuyết vẫn gặm miếng kẹo mạch nha, nghiêng đầu hỏi: “Kén rể là bắt muội cưới lão bà phải không?” Câu ấy khiến Lăng Sương cũng không nhịn được mà bật cười.
Nói đi cũng phải nói lại, phu thê nhị phòng ở điểm này vẫn coi như có cái hay: cãi nhau cũng chẳng lo bọn nhỏ nghe thấy. Nửa canh giờ là đâu vào đấy. Cửa phòng mở ra, Lâu nhị nãi nãi tuy mặt lạnh bước ra, nhưng lửa giận cũng tiêu đi không ít. Thấy bốn nữ nhi ngồi thẳng lưng nhìn mình như bầy mèo con đáng thương, bà nhíu mày: “Tứ Nương, mang khăn tay lại đây. Nhìn Tham Tuyết ăn thành cái bộ dáng này, có chỗ nào giống đại gia tiểu thư?”
Nói rồi bà xách theo Tham Tuyết đi rửa mặt, mọi người lúc ấy mới thở phào một tiếng. Liền sau đó, Lâu nhị gia cũng thong thả bước ra tay cầm tẩu thuốc, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ. Lăng Sương ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của phụ thân. Lâu nhị gia khẽ nháy mắt với nàng. Cha con hai người đều hiểu mà không nói — lần này xem như đã bình an vượt qua một kiếp.
Đến buổi tối lúc cả nhà chuẩn bị sang viện lão thái thái ăn bữa cơm đoàn viên, Lâu nhị gia còn cao hứng đem chuyện này ra nói giỡn. Lâu nhị nãi nãi thúc mấy nữ nhi bước ra trước, Lăng Sương cố ý chậm lại vài bước. Lâu nhị gia liền nghiêng người về phía nàng, thấp giọng nói: “Trận xé trời môn này của ngươi, hẳn là không định diễn tiếp chứ?”
Lăng Sương nghiêng mắt nhìn phụ thân, cố ý dọa: “Kia… còn khó nói lắm.”
“Ta cái bộ xương già này, chỉ sợ chịu không nổi thêm một hồi.” Lâu nhị gia cười khẽ, giọng đầy bất đắc dĩ mà lại sủng nịnh.
“Được được, vậy con tạm thời không làm lại nữa.” Nàng biết phụ thân là đang bao dung mình, bèn duỗi tay khoác lấy cánh tay ông, mềm giọng cười: “Đây đây đây, để con đỡ người lão nhân gia. Đêm nay chính là con thiết bồi tội yến, thỉnh ngài lão nhân gia ngồi tịch thượng. Tam đầu bào cũng đã chuẩn bị, con còn muốn vì ngài hầm riêng một nồi.”
“Kia vậy ta quả thực phải nhờ phúc của ngươi rồi.”
Trong nhà, hai người vốn luôn thích nói đùa như vậy, cả nhà cùng nhau đi vào tiền viện chính sảnh dự bữa cơm đoàn viên. Lâu Tam nãi nãi lần này đúng là sắp xếp không tệ: giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ, bàn tiệc bày biện thịnh soạn. Nam quyến, nữ quyến vẫn tách ra mà ngồi. Ngoài sân khấu kịch đang diễn vở “Quách Tử Nghi thất tử bát tế” náo nhiệt phi thường. Nữ quyến có ba bàn, trưởng bối ngồi một bàn — đều là các vị trưởng bối trong tộc, Vương lão phu nhân được tôn làm thượng khách. Chẳng bao lâu bào ngư đã được mang lên, mỗi người một chung, hầm đến mềm mại ngon miệng, hương vị tinh tế. Nhàn Nguyệt ngồi giữa Khanh Vân và Lăng Sương, vì ngoài kia diễn kịch ồn ã, ai cũng nghe không rõ, nàng bèn ghé tai nói nhỏ: “Nương e là chẳng nuốt nổi.”
“Nhàn Nguyệt!” Khanh Vân vội khẽ ngăn lại. Trong lòng nàng cho rằng chuyện của Lăng Sương là do mình mà ra, lại sợ nàng ấy phải chịu trách phạt, sợ lão thái quân tức giận, thành ra bữa tất niên cũng chẳng yên lòng. Đến lúc phải thay lễ phục bằng cát phục, nàng vốn không phải người có nhan sắc tươi tắn, chải đầu lại vội, còn phải khuyên giải Lâu Nhị nãi nãi, trang sức cũng chẳng buồn để tâm. Nhàn Nguyệt hôm nay cũng không giúp nàng chăm chút, nên diện mạo lúc này chỉ thường thường bậc trung.
Quả nhiên sau khi dùng bữa, lúc mọi người tụ họp ở noãn các để chờ gác đêm, liền nghe Ngọc Châu, Bích Châu cùng một nữ quyến thân thiết trong tộc rì rầm cười khúc khích. Nữ quyến kia liếc Khanh Vân một cái, mơ hồ còn nghe câu: “Bất quá cũng chỉ như vậy thôi.” Thật khiến người ta tức giận.
Lão thái quân tuổi cao sợ lạnh, địa long trong noãn các từ trước đến nay đều đốt nóng như lò. Người lại đông, chen chúc nên không khí có phần ngột ngạt. Lăng Sương nhân trước giờ gác đêm liền bước ra ngoài hít thở. Vừa ra khỏi cửa đã nghe bên trong gọi lớn: “Vào cả trong này đi, lão tổ tông muốn hành tửu lệnh!”
Nàng tìm thấy Nhàn Nguyệt đang đứng dưới gốc mai già bên ngoài hành lang.
“Tỷ lại đang có ý đồ xấu xa gì vậy?” Thấy Nhàn Nguyệt đứng ngẩn người nhìn chằm chằm đóa mai trên cành, Lăng Sương vừa nói vừa kéo nàng: “Còn không mau vào, đứng mãi ngoài này lại nhiễm lạnh, rồi ngày ngày ho khan, ồn ào đến mức muội cũng chẳng ngủ được.”
“Đợi một chút. Tỷ lập tức cho ngươi xem trò hay.” Nhàn Nguyệt cười tủm tỉm, tựa mình vào cột hành lang.
“Đợi cái gì?” Lăng Sương nghi hoặc hỏi.
Nhàn Nguyệt chỉ thở dài một tiếng, không đáp lời, chỉ khẽ đưa tay chỉ lên nhành mai: “Ngươi đem đóa hoa mai kia hái xuống cho ta.”
Nàng chỉ vào đúng một nhành mai trên ngọn cây. Lăng Sương liền nhẹ nhàng đạp lên lan can, đưa tay với một cái liền đã hái xuống. Phía sau, Khanh Vân thúc giục: “Các muội đang làm gì đó? Mau vào đi, lão tổ tông gọi đã nửa ngày rồi.”
“Đến đây, đến đây.” Nhàn Nguyệt đón lấy đóa mai, cắm nghiêng bên mái tóc, lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương nhỏ soi soi, khóe môi khẽ cong, rồi kéo tay Khanh Vân, cùng nàng đi vào. Vừa bước vào noãn các, Lăng Sương liền hiểu ngay nàng đang tính toán chuyện gì.
Ban nãy, mọi người còn mải dùng bữa, lại nghe hí kịch, nào có ai nhìn rõ được. Nay noãn các đèn đuốc sáng rỡ, không khí yên tĩnh, ba người bọn họ cùng nhau tiến vào, khách khứa đồng loạt ngoái nhìn, ánh mắt lập tức phân rõ cao thấp.
Khanh Vân vốn là dáng dấp đoan trang đại khí nhất trong ba người, chỉ tiếc thế gian khó được vẹn cả đôi đường, quá mức đoan trang thì lại thiếu đi vài phần linh động. Huống hồ, hôm nay trang dung vội vã, đầu tóc trang sức đều chưa dụng tâm. Ở cạnh Nhàn Nguyệt trời sinh tỏa sáng như vậy, liền kém đi vài phần.
Nhàn Nguyệt lại mang theo vẻ đẹp hơi mang bệnh sắc, y phục tươi sáng xinh đẹp màu son, làn da trắng tựa sương tuyết, gợi lên nét đáng thương mà yêu kiều. Tóc mây buông xuống, bên mái điểm một đóa hồng mai chưa cài vững, nhụy hoa khẽ run, càng tôn lên bờ môi phơn phớt hồng và đôi mắt thu thủy biết cười, thần thái muôn phần động lòng.
Vẻ đẹp phong lưu lả lướt vốn dễ trở nên tùy tiện, vậy mà bên mái nàng lại cài thêm một chiếc phượng thoa điểm thúy, phượng khẩu ngậm minh châu, chính là viên đông châu lớn nhất trong tay Lâu nhị nãi nãi năm nay, bằng cả ngón tay cái. Không biết nàng làm cách nào mà trong một đêm tìm được người nạm lại cho hoàn chỉnh. Minh châu sáng lạnh mà trầm ổn, khí độ cơ hồ trang nghiêm, khiến nàng toàn thân toát lên khí chất trấn tụ, vẻ đẹp thêm vài phần quý khí.
Nàng đứng đó, một bên sắc bén như kiếm, một bên ổn trọng như thuẫn. Mà tự nhiên, người ta luôn bị chú ý bởi mũi kiếm trước—Khanh Vân lập tức bị nàng làm lu mờ.
Một vị nữ quyến tinh mắt liền kêu lên: “Chao ôi! Quả nhiên là xinh đẹp!” Rồi cười nói:“Sớm nghe nhị phòng có nữ nhi xinh đẹp, ta còn không tin. Thì ra lại là thần tiên mỹ nhân như thế này. Mau tới đây cho thím nhìn rõ một chút… là Khanh Vân phải không? Thím nghe người ta ca tụng đã nhiều…..”
“Con là Nhàn Nguyệt.” Nàng mỉm cười sửa lại, bước lên trước hành lễ: “Thím an hảo.”
Lâu nhị nãi nãi vội vã đi lên đỡ lấy nàng, thay nàng nói đôi câu khiêm tốn.
Vị nữ quyến nọ lại cười, khen Lâu gia sinh được nữ nhi tốt, một lời khơi lên cả bàn náo nhiệt. Đám nữ quyến liền kéo Nhàn Nguyệt lại xem một phen, tán thưởng một phen, rồi quay sang khích lệ cả Khanh Vân lẫn Lăng Sương. Khanh Vân vốn tính tình hiền hậu, cũng chẳng để bụng. Nàng an ổn ngồi bên cạnh Lâu lão thái quân, nhìn Nhàn Nguyệt được người người vây quanh tán tụng, trong mắt chỉ toàn ý vui mừng.
Lăng Sương vốn biết Nhàn Nguyệt mưu ma chước quỷ, liền ghé sát lại, giả bộ như vô tình mà nhìn kỹ chiếc phượng thoa cài trên mái tóc nàng. Nàng cố ý hỏi: “Chẳng phải tỷ nói đến Tết Nguyên Tiêu nạm xong mới mang hay sao? Như thế nào hôm nay đã đeo lên rồi?”
“Tết Nguyên Tiêu là để đại tỷ mang, hôm nay tỷ chẳng qua đeo chơi một chút thôi.” Nhàn Nguyệt khẽ cười đáp.
“Ngươi thích thì để cho ngươi mang, không cần đưa cho đại tỷ ngươi.” Lâu nhị nãi nãi tiếp lời.
Lâu lão thái quân không nói, chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Khanh Vân. Khanh Vân không rõ dụng ý, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng cười ngọt ngào.
Không trách trưởng bối đều thương nàng, tính tình ngay thẳng thuần hậu, lời nói việc làm đều là thật tâm thật ý. Lăng Sương thầm nghĩ, nếu sau này mình đến sáu mươi tuổi, e cũng khó mà chống lại được nụ cười như vậy. Người càng hữu tâm, lại càng thích kiểu nhu thuận mà chính trực như Khanh Vân.
Quả nhiên, Lâu lão thái quân nghiêng người dặn dò mấy câu bên tai đại nha hoàn Cẩm Tú. Cẩm Tú có điểm kinh ngạc, rồi vẫn khẽ gật đầu lui xuống. Chẳng bao lâu đã trở lại, trên tay nâng một chiếc hộp gỗ tử đàn. Ai nấy đều biết ấy là tiền mừng tuổi cho vãn bối, cũng chẳng quá để tâm.
Gác đêm là giờ Tý, đốt pháo, uống rượu Đồ Tô, mọi người cũng đã cảm thấy buồn ngủ. Lão thái quân liền cho các cô nương trở về nghỉ trước, còn mình cùng mấy lão chị em dâu lưu lại hàn huyên, đám tức phụ tự nhiên phải ở lại hầu hạ. Cẩm Tú xách đèn lồng tiễn các cô nương về.
Cẩm Tú đưa đến nơi, liền ngồi lại uống một chén trà, rồi lấy từ tay áo ra mấy bao lì xì, đưa từng người một, miệng chúc: “Các tiểu thư tuổi mới bình an.” Các nàng cũng đồng thanh đáp: “Cẩm Tú tỷ tỷ cũng tuổi mới bình an.” Sau đó, nàng lại đưa mỗi người một chiếc hộp nhỏ, tựa như hộp trang sức, chỉ nói: “Một chút tâm ý của lão thái thái, để các vị tiểu thư mang chơi.”
“Như thế này chúng ta sao dám nhận……” Khanh Vân ngượng ngùng thoái thác.
Cẩm Tú liền đem chiếc hộp ấn lại vào tay nàng, nói: “Nghe nói năm nay hàng từ biển về khan hiếm, lão thái thái chỉ sợ các cô nương không nỡ mang thôi.”
Khanh Vân nghe liền hiểu, đây là nhắc đến mấy chén bào ngư lúc nãy, đành phải nhận lấy. Cẩm Tú vừa đi, Tham Tuyết đã không nhịn được mở hộp ra. Quả nhiên là một chiếc trâm mã não nhỏ, chạm khắc hình tiểu ngưu, đúng theo tuổi cầm tinh của nàng. Nhàn Nguyệt và Lăng Sương mỗi người một chiếc kim thoa chạm tự: của Nhàn Nguyệt khắc chữ “Trinh Tĩnh”, của Lăng Sương khắc “Trinh Thuận”. Ý răn dạy rõ ràng như ban ngày. Nhàn Nguyệt chỉ mỉm cười, còn Lăng Sương không nhịn được nói: “Thật đúng là phiền phức, răn dạy đến mức thấu cả một khối đồng.”
Bên kia, Khanh Vân cũng đã mở chiếc hộp nhỏ của mình, lập tức khẽ kêu một tiếng kinh hô. Nàng vốn ổn trọng ít lời, muốn khiến nàng kinh ngạc thì hẳn phải là vật không tầm thường, mà sự thực quả đúng ngoài dự liệu của mọi người—chỉ trừ Nhàn Nguyệt và Lăng Sương là đã sớm đoán được đôi phần.
Bên trong lớp nhung mềm, an tĩnh nằm một viên đại đông châu. Tuy niên đại hơi kém hơn viên của Nhàn Nguyệt một chút, nhưng cỡ hạt lại lớn hơn hẳn một vòng, ánh sáng trong trẻo mà rực rỡ, nhẵn mịn đến mức không thấy một tỳ vết.
“Nhìn đi.” Nhàn Nguyệt cười tủm tỉm nói, “Ta sớm biết, trong kim khố của lão thái thái, thứ tốt không thiếu đâu.”
Chuyện Lâu lão thái quân tặng đại đông châu cho Khanh Vân, tam phòng hình như đã nghe được đôi chút phong thanh. Ngày hôm đó, khi đến đưa tiền tiêu hằng tháng, Lâu tam nãi nãi liền chua chát than: “Rốt cuộc vẫn là Khanh Vân hợp ý lão thái thái, lúc này gặp khách nhân đều chỉ mang theo nàng.”
Khanh Vân đúng là rất được lòng trưởng bối. Từ mồng ba, bắt đầu theo lệ đến các nhà thân thích chúc tết, vốn dĩ bình thường mọi người đều chỉ nhặt vài tấm hồng nhân bái thiếp, nhưng Khanh Vân cả ngày chạy mệt không thôi. Đến chiều, nàng còn một mình lặn lội xuống thành nam, đặc biệt đến bái kiến Thôi lão thái quân. Một chuyến đi lại cũng mất hơn một canh giờ, mà trời thì rét buốt, tuyết lớn phủ dày, trước cửa Thôi phủ vắng tanh chẳng mấy bóng xe ngựa. Thôi lão thái quân trông thấy nàng thì vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ kéo nàng vào không biết phải tiếp đãi thế nào cho chu toàn. Nàng còn mang theo lễ vật, cười nói: “Mẫu thân con bảo sâm Cao Ly tính ôn hòa, người lớn tuổi dùng là hợp nhất.”
Thôi lão thái quân vốn không có con cháu bên cạnh, gia tộc lại suy bại, chẳng ai cần phải lấy lòng bà cả. Cho nên tấm lòng của Khanh Vân lại càng đáng quý. Nàng cũng không đem chuyện này nói với ai, nhưng Thôi lão thái quân sau đó vẫn âm thầm khen nàng với Lâu lão thái quân, còn sai Lý nương tử tự mình đến phủ dâng lễ chúc tết đáp tạ. Bởi vậy, đám tức phụ trông coi việc nhà càng không tiếc lời khen ngợi Khanh Vân, nói chưa từng thấy cô nương nào vừa ôn hòa vừa đại khí, lại có giáo dưỡng tốt đến vậy.
Kỳ thực mọi việc trên đời vốn là như thế. Khanh Vân được các lão nhân gia yêu thích cũng chẳng có bí quyết huyền diệu khó lường gì, chỉ là những đạo lý mà ai ai cũng biết—thành thật thiện lương, ôn nhu chính trực—mà làm được đến nơi đến chốn lại khó tựa lên trời. Bởi thế thiên hạ mới ít người làm được, còn Khanh Vân liền trở thành hiếm có khó tìm. Ngay cả Lâu lão thái quân cũng không khỏi tán thưởng, trước mặt khách khứa cũng quên mất giữ ý tứ, mỉm cười khen rằng: “Không ngờ nương ngươi thoạt nhìn tính khí lúc nào cũng muốn cường, lại sinh ra được một nữ nhi trầm ổn biết điều thế này.”
Khanh Vân nghe vậy chỉ khẽ cong môi cười, đáp: “Nãi nãi là bậc trưởng bối nhân hậu, kỳ thật con và nương con chẳng khác nhau là bao. Chỗ nào con làm tốt, đều là nương dạy mà thành. Chỉ là nương con là người lớn, không tiện như bọn trẻ chúng con mà bộc lộ sự thân thiết dưới gối. Bà hiếu kính nãi nãi, nửa phần cũng chẳng kém con. Nãi nãi đối với con hay nương con đều là yêu thương như nhau, chỉ là ngại tuổi tác, không dễ biểu lộ mà thôi. Nếu không, làm sao lại đối đãi con tốt đến như vậy?” Một lời nói ra, gọn ghẽ như nước chảy, chẳng hề hạ thấp Lâu nhị nãi nãi, lại khéo léo xoay về chỗ tôn kính Lâu lão thái quân. Lâu lão thái quân nghe xong thích đến mức không biết làm sao cho phải, liền quay sang mọi người cười nói: “Các ngươi xem, đứa nhỏ như vậy, làm sao có thể khiến người ta không yêu cho được?” Chư vị lão thái thái chung quanh nghe thế, tự nhiên đều gật đầu tán đồng không dứt.
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |