Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 17: Đau lắm đó!

« Chương trước
Chương tiếp »

Chịu phục?

Nàng làm sao có thể chịu phục?

Chỉ là lời này, Ôn Hinh không thể nói ra, cũng không dám nói. Tứ gia đã mở miệng hỏi tới như vậy, nàng nếu nghịch thêm nửa phần, chỉ sợ thật sự sẽ rước họa vào thân.

Nhưng Tứ gia có thể nói ra những lời kia, trong lòng nàng cũng đôi phần thả lỏng.Ít nhất, người này còn nguyện ý tới Thính Trúc Các, chịu nghe nàng phân biện. Như vậy cũng đủ chứng minh, trong lòng Tứ gia, nàng đã có một tia tồn tại.

Vậy cũng đã đủ tốt rồi!

Nghĩ như vậy, Ôn Hinh cúi đầu, mi mắt khẽ run, lại không khỏi giấu đi chút ủy khuất cùng đau nhức nơi đầu gối. Trong lòng nàng rõ ràng kiên quyết, ngoài mặt lại chỉ ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Thiếp thân… nào dám không phục.”

Tứ gia nghe xong, nàng vẫn như cũ không chịu nhận tội, lại kính cẩn cúi mình, ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhưng khí độ trong lời nói chẳng chịu nhún nhường.

Nàng ngoài miệng phục, trong lòng lại nửa phần cũng chưa từng phục.

Trên đời này, không có gì có thể ngụy trang cả đời mà không bị phát hiện, Ôn Hinh càng không dám tự phụ bản thân có bản lĩnh ấy. Cho nên nàng đã sớm nghĩ thông suốt, phải đi theo con đường thuần thần, lấy nhu thắng cương, không cùng ai đối chọi.

“Gia muốn thiếp nói, vậy thiếp liền nói.”

Tứ gia nhìn nàng bộ dáng uất nghẹn đến mức khó chịu mà còn phải cố nén, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, song vẫn giữ gương mặt trầm nghiêm, lặng lẽ nhìn xuống.

Ôn Hinh nhìn không thấu tâm tư của hắn, trong lòng lại âm thầm cân nhắc: Ung Chính đời sau vốn là người ghi thù, kỵ nhất bị kẻ khác lừa gạt. Tính tình đã định trong xương tủy, tuyệt không không thể thay đổi.

“Băng dày ba thước, chẳng phải vì một ngày lạnh. Thiếp thân và Lý trắc phúc tấn chi gian ân oán, cũng không phải hôm nay mới có. Gia muốn nghe thiếp đem thị phi nói rõ, thiếp sẽ nhất nhất bẩm trình.”

Nàng bèn đem chuyện mình vào phủ hai tháng qua, Lý thị chèn ép, khắt khe đủ đường, từng việc từng việc kể ra. Sau đó mới nói đến chuyện xảy ra hôm nay.

“Thiếp thân vốn là người lòng dạ hẹp hòi, biết Lý trắc phúc tấn không ưa thiếp, bỗng dưng sai thiếp đến hầu hạ… Thật lòng mà nói, thiếp thân không dám. Trắc phúc tấn đang mang thai, tay qua trà bánh đều quan trọng, vạn nhất có nửa điểm sơ suất, thiếp thân dù có chết cũng không tự chứng minh được mình trong sạch.”

Nàng nói đến đây, thanh âm tắc nghẹn, hốc mắt đỏ như thỏ nhỏ bị dọa, càng khiến người ta sinh lòng thương xót:

“Thiếp thân vào phủ là để phụng dưỡng chủ tử gia. Thiếp thân chết cũng không đáng kể, nhưng… thiếp lại sợ sẽ liên lụy người nhà. A mã, ngạch nương có ơn nuôi dưỡng thiếp, đám nô tài tận tụy hầu hạ, cũng không thể hại bọn họ.”

“Cho nên dù thiếp có bị trắc phúc tấn trách phạt cũng cam tâm chịu, không dám đến gần phụng dưỡng. Thỉnh chủ tử gia trách phạt.”

Tứ gia nghe đến đây, nhất thời nghẹn lời. Ôn thị… quả thật… có chút hồ đồ đến mức làm người dở khóc dở cười.

Nàng nói trắng ra như vậy, chẳng khác nào đem việc “hoài nghi Lý thị muốn ám hại nàng” bày lên trước mặt hắn. Nhưng nàng không có chứng cứ, chuyện ân oán giữa nữ nhân trong hậu viện lại vốn khó có thể nói minh bạch.

Mà hắn — không thể nói nàng nghĩ sai, cũng không thể thừa nhận Lý thị thật sự mang lòng ác ý.

Lời nàng, mỗi chữ đều chạm đến chỗ khó xử nhất của hắn.

Người này trái lại lại thẳng thắn như vậy, đem mọi sự đều nói rõ ràng, chỉ khổ cho Tứ gia nhất thời khó xử.

“Ngươi trước đứng lên đi.” Tứ gia nhìn Ôn Hinh, giọng mang vài phần bất mãn mà bất đắc dĩ. Nàng đầu gối còn thương tích, cứ quỳ mãi như thế, chịu sao nổi.

Ôn Hinh lại cố chấp không đứng lên, chỉ khẽ nghiêng mắt nhìn Vân Tú, Vân Linh, rồi lại ngước lên nhìn Tứ gia, giọng nhỏ như muỗi: “Gia… các nàng hai người chỉ là sốt ruột bảo vệ thiếp, xin gia tha cho các nàng một lần.”

Vừa rồi hai nha đầu vội vàng nhào tới đỡ nàng, theo quy củ vốn đã phạm kỵ. Nàng đã là thân phận thiếp thất, các nàng lại càng không bằng nàng một bậc. Nếu nàng không mở miệng cứu, e rằng đêm nay sẽ phải chịu tội không nhẹ.

Tứ gia liếc nàng một cái, ánh mắt sắc như dao. Chỉ là Ôn Hinh cũng không hề sợ, đôi mắt đen long lanh ngước lên, đáng thương như chú thỏ nhỏ, chỉ thiếu điều mọc thêm đôi tai cụp xuống mà thôi.

Hai nô tỳ kia lại trung tâm hộ chủ, cũng có chỗ đáng khen. Tứ gia im lặng trong chốc lát, rồi mới mở miệng: “Nhớ kỹ. Lần sau còn phạm… cùng nhau chịu phạt.”

Ôn Hinh nhẹ nhàng thở ra, xem như giữ được cái mạng.

Vân Tú và Vân Linh tự nhiên hiểu cách cách vừa cứu các nàng, lập tức dập đầu tạ ơn, rồi run run bò dậy lui ra. Vừa ra khỏi cửa, hai người suýt chút nữa đứng không vững, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong phòng, Tứ gia đưa tay túm Ôn Hinh đỡ dậy, nàng lập tức mềm như con thỏ nhỏ dựa vào, thân thể nhẹ nhàng cọ tới cọ lui mấy phần thử dò xét. Dáng vẻ ấy thực khiến người trong lòng bị nàng mài đến mức không có nửa phần định lực.

“Lá gan ngươi cũng thật không nhỏ.” Tứ gia trầm giọng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, “Dù sao Lý thị cũng là trắc phúc tấn.”

Trong thâm tâm hắn vốn có vài phần không vui.

Nói cho rõ, Ôn Hinh như vậy cũng xem như mục vô tôn trưởng, Lý thị bực bội, về tình về lý cũng coi như có thể hiểu được.

Ôn Hinh cúi đầu, bộ dáng như hoàn toàn nhận sai, nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng phản bác: “Biết rõ Lý trắc phúc tấn không có ý tốt, nếu ta lại tự mình chạy tới đụng phải, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ cực sao?”

Lời vừa dứt đã cảm giác rõ ràng Tứ gia khí thế thoáng trầm xuống, biết mình chọc giận hắn, nàng vội vàng nối thêm một câu: “Huống hồ Lý trắc phúc tấn đang mang trong mình hài tử của gia. Nếu vì tranh cao thấp với một tiểu thiếp mà lỡ tổn thương thai khí… thiếp chẳng phải là có tội với gia sao? Người lớn có oán, nhưng hài tử vô tội.”

Tứ gia khựng lại. Hắn thật không ngờ Ôn thị trong lúc hỗn loạn như vậy mà còn nhớ tới hài tử. Lời nàng nói không chạm đến Lý thị nửa điểm, chỉ xoay quanh bản thân, nhưng lại kéo được một đường nhân tâm—thật đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt.

Hiếm có chính là, tâm tư nàng vẫn còn giữ được thiện lương.

Tứ gia nhẹ nhàng thở dài. Thật không biết phải làm thế nào mới tốt với người này. Nhưng hắn thế mà lại thích cái tính khí này của nàng.

Miệng lưỡi sắc bén, giương nanh múa vuốt không chịu phần thua, nhưng trong lòng lại giữ được ba phần chân thành. Khó có ở chỗ, trước mặt hắn nàng không che giấu chút nào, tất cả những tâm tư nhỏ nhặt đó đều phơi ra cho hắn xem, tựa như không hề sợ bị hắn chán ghét.

Bảo nàng thông minh cũng đúng, bảo nàng ngốc lại cũng chẳng sai.

“Chân của ngươi, thế nào rồi?”

Ôn Hinh hơi cúi đầu, nghe đến câu ấy thì trong lòng thả lỏng, hắn đã hỏi thương thế của nàng, tức là sẽ không vì chuyện này mà truy cứu nàng. Một cửa này, coi như đã qua.

Mà đúng lúc nên làm nũng… thì phải làm nũng. Dù sao nàng cũng là được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.

“Đau lắm đó!”

Ôn Hinh vốn là người biết nắm chặt thời cơ, tùy thời mà biến, gió chiều nào xoay chiều ấy. Thấy Tứ gia sắc mặt đã hòa hoãn, nàng liền nhỏ giọng kêu đau, thân thể mềm nhũn như không xương tựa sát lại gần.

Tứ gia đưa tay ôm lấy nàng, mắt rơi xuống đầu gối nàng, mày lập tức nhíu chặt: “Gọi phủ y tới xem.”

“Vẫn là nên bỏ đi.” Ôn Hinh vội nhỏ giọng ngăn lại, “Canh giờ này mà còn kinh động phủ y, ngày mai Lý trắc phúc tấn lại càng xem ta không vừa mắt.”

Tứ gia: ……

Ngươi dám ngay trước mặt ta mà nói lời oán giận như vậy, thật sự không sợ gì sao?

“Lúc trở về viện, phúc tấn thiện tâm đã bảo phủ y lại xem một lượt, dưỡng vài ngày sẽ hết thôi.” Ôn Hinh kéo nhẹ tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi, “Gia đã đến nhìn ta, ta liền không còn đau nữa.”

Chẳng phải ai đó vừa mới kêu trời than đất sao?

Tứ gia trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn bỏ việc gọi phủ y đến. Đến khi hai người nằm xuống nghỉ, Tứ gia đưa tay vén ống quần nàng muốn xem vết thương, Ôn Hinh lập tức ôm chặt lấy chân, không cho nhìn:

“Khó coi lắm…”

Nàng chính là không muốn để hắn thấy.

Tiểu cô nương ai chẳng yêu dung nhan, một vết xước nhỏ còn buồn, huống hồ cả một mảng bầm xanh tím thâm lại. Tứ gia bị nàng chọc đến buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đến lúc hắn rút tay về, Ôn Hinh mới âm thầm thở ra một hơi.

Hiện giờ nàng chỉ là người dựa vào sắc mà được sủng, thân phận thấp hèn, chính là nhờ vào bộ da thịt này mà miễn cưỡng đứng vững. Tự nhiên không thể để Tứ gia lưu lại nửa điểm ấn tượng xấu.

Huống chi… như thế, lại càng khiến hắn nhớ kỹ chuyện Lý thị hôm nay khi dễ nàng.

Tứ gia tuy không truy tội, nhưng rốt cuộc sẽ xử trí thế nào, hắn chưa hề nói. Điểm ấy khiến Ôn Hinh vẫn chưa hoàn toàn an lòng, nhưng nàng hiểu—có muốn cũng chẳng cầu được.

Đêm ấy vì này có thương tích, Tứ gia lúc ngủ cũng không động chạm nàng. Đến giờ Dần ngày hôm sau, hắn vừa thay y phục xong liền phân phó Tô Bồi Thịnh: “Bảo phủ y đến Thính Trúc Các xem vết thương.”

Ôn Hinh từ sáng sớm đã dậy hầu hạ hắn thay áo. Nghe vậy trên mặt liền nở một nụ cười mềm như mật. Tứ gia nhìn nàng cũng không khỏi cong môi.

Tiễn Tứ gia đi rồi, Ôn Hinh liền nghĩ: Lý thị nếu biết tin Tứ gia đêm qua nghỉ tại Thính Trúc Các, hôm nay trong phủ e là lại náo nhiệt một phen.

Một vị cách cách cùng một vị trắc phúc tấn bất hòa—kết quả Tứ gia lại đến ngủ ở viện cách cách. Ấy chính là hung hăng tát cho Lý thị một cái thật vang.

« Chương trước
Chương tiếp »