Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng
Chương 3: Thủ đoạn của phúc tấn
Bước chân vào hậu viện Tứ gia — nơi từng vang danh uy nghiêm trong sử sách — những ngày đầu quả thật khiến người ta khó tránh khỏi vài phần thấp thỏm bất an. Nhưng rồi nửa tháng trôi qua, phủ đệ vẫn gió êm sóng lặng, không nghe một tiếng phong ba. Ôn Hinh cũng theo đó chậm rãi mà thả lỏng tâm tình.
La ma ma vừa bước vào đã hành lễ:
“Chiếu theo quy củ trong phủ, cách cách mới nhập môn vốn nên mở tiệc nghênh đón, náo nhiệt mừng vui. Chỉ là đại a ca vừa mới mất, phúc tấn lại lao tâm thương thần, thân còn chưa khỏe hẳn, Lý trắc phúc tấn mang thai trong người, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều khó phân thân. Nay phúc tấn cố ý sai nô tỳ đưa chút vải vóc trang sức, hy vọng có thể phần nào an ủi cách cách”
“La ma ma nói gì vậy, ta nào dám nhận.”
Ôn Hinh vội vã đứng dậy, thân còn chưa kịp đứng vững đã đưa tay đỡ lấy La ma ma, mỉm cười mà thưa: “Ma ma là lão nhân đắc lực bên cạnh phúc tấn, tôn quý chẳng khác gì nửa chủ tử trong viện. Lễ này, ta thật không dám để ma ma phải hành.”
Nàng quay đầu dặn Vân Tú mang tới một chiếc ghế gấm, hai tay nâng mời La ma ma an tọa.
Ôn Hinh hơi cúi đầu, thần sắc bi thương mà không thất lễ:
“Đại a ca tất là đồng tử trước tòa Quan Âm, mới hưởng được phúc trời mà không thọ phú quý nhân gian. Ta chẳng thể vì phúc tấn phân ưu đã là áy náy vạn phần. Nếu lúc này lại vì chúng ta nhập phủ mà bày tiệc linh đình, trên dưới náo nhiệt… ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp phúc tấn nữa.”
Mặc lời ấy là thật hay giả, lọt vào tai cũng khiến La ma ma vui vẻ hẳn lên. Ít nhất trong mắt Ôn cách cách còn có phúc tấn, câu nào câu nấy lại khéo léo chu toàn, khiến người nghe thoải mái. Khóe môi La ma ma cong thêm mấy phần, bà lại mỉm cười hỏi: “Cách cách quả nhiên là xuất thân thư hương, nói chuyện đâu ra đấy, phúc tấn mà biết ắt sẽ yên lòng. Nghe nói A mã của cách cách nhậm chức tri châu ở Giang Nam, vậy hẳn từ nhỏ cách cách đã lớn lên ở phương nam?”
Ôn Hinh nhờ có ký ức của nguyên chủ nên có thể đối đáp mà không hề hoảng loạn, giọng điệu ôn hòa như kể chuyện thường ngày: “Vâng, ta sinh ra tại nơi A mã nhậm chức, theo người ở lại Giang Nam nhiều năm. Mãi đến mười hai tuổi mới được đưa về kinh, vẫn luôn được thái thái thương yêu, mang theo bên người mà dạy dỗ.”
Trong lòng La ma ma khẽ chấn động — bà không nghĩ Ôn cách cách ở nhà lại được sủng ái đến vậy. Nhưng ngoài mặt chỉ khẽ cười hiền hậu nói:
“Vậy thì quả thật tốt. Cách cách đã quen phong cảnh Giang Nam, tương lai chờ phúc tấn thân mình khá hơn, cách cách nói cho phúc tấn nghe chút chuyện phương nam giải buồn, hẳn là người sẽ thích lắm.”
Ôn Hinh nghe những lời này liền hiểu ngay — phúc tấn đang cố ý thả cho nàng một tín hiệu, muốn xem nàng có bằng lòng ngả về chính viện hay không. Nói thật lòng, Ôn Hinh vốn không muốn dựa vào bất kỳ phe nào. Nhưng tình thế trước mắt lại không cho nàng cơ hội lựa chọn.
Hiện giờ trong phủ, Lý thị là kẻ thế lực độc tôn, chỉ có phúc tấn mới có thể đối chọi được một hai. Nếu nàng rời sự che chở của phúc tấn, chỉ e trong nháy mắt đã bị Lý thị giày vò đến không còn đường sống.
Dưới mái hiên nhà người ta, tránh sao khỏi việc cúi đầu mà bước.
“Phúc tấn nếu không chê ta lắm lời, ta tự nhiên cầu còn không được.” Ôn Hinh khẽ nhấp môi, ý cười nhàn nhạt, trong mắt mang vài phần hân hoan cùng cảm kích — vừa đủ đúng mực, không quá nịnh bợ, cũng không quá lạnh nhạt.
La ma ma nhìn thấy vậy liền thở phào một hơi. Bà còn sợ Ôn cách cách là loại tính tình kiêu ngạo, ỷ đẹp mà không chịu cúi mình. Hiện giờ xem nàng thức thời như vậy, tất nhiên là chuyện tốt.
“Cách cách người xem, mấy nô tài mới phân cho cách cách dùng có thuận tay không? Nếu có đứa nào không nghe lời, cứ việc nói với lão nô. Ta nhất định thay cách cách dọn dẹp.”
“Ma ma đích thân chọn người, tự nhiên đều là người tốt. Hầu hạ rất chu đáo.” Ôn Hinh ôn hoà đáp lại. Nửa tháng nay nàng âm thầm quan sát, hai tỳ nữ và tên thái giám phân tới bên người đều coi như an phận, chưa làm điều gì khiến nàng khó xử. Chỉ là nàng cũng không dám chủ quan — ai biết sau lưng bọn họ có dính dáng đến chủ tử nào trong hậu viện hay không? Vì vậy phần lớn thời gian nàng vẫn luôn hết sức cẩn trọng.
La ma ma nghe xong chỉ cười, làm như không để trong lòng mà nói: “Đó cũng không phải công lao của lão nô, đều là do Nội Vụ Phủ dạy dỗ tốt. Cách cách còn chưa biết — trong phủ chúng ta chủ tử vốn đã ít, nô tài cũng chẳng dư dả bao nhiêu. Lần này nương nương ban tặng hai vị cách cách nhập phủ, những nô tài hầu hạ là do phúc tấn cố ý bảo lão nô sang Nội Vụ Phủ chọn về. Lão nô thấy mấy đứa này lanh lợi, liền đưa thẳng đến Thính Trúc Các cho cách cách dùng. Thời gian gấp rút, ngay cả dạy dỗ cũng chưa kịp, trong lòng vẫn lo không biết có để cách cách phải chịu uất ức hay không, nên mới cố ý đến xem một chút.”
Ôn Hinh sửng sốt. Lời này… rõ ràng chính là nói cho nàng biết: người trước mặt nàng đều là “sạch sẽ”, không dính dáng phe phái nào trong phủ Tứ gia, càng chưa bị ai thò tay vào mua chuộc.
Nhìn Ôn Hinh mang theo vẻ kinh ngạc khó che giấu, La ma ma liền mỉm cười đầy hài lòng, đứng dậy hành lễ cáo từ.
Ôn Hinh đưa La ma ma ra tận cửa, đợi bóng người đi xa mới quay lại phòng. Không ngờ được — vị phúc tấn kia quả thật là người có thủ đoạn. Trước tiên dùng ban thưởng để lôi kéo nàng, chờ nàng biểu lộ thái độ chịu dựa vào chính viện, lúc này mới thuận thế tiết lộ chuyện nô tài bên nàng toàn là người sạch sẽ. Nếu vừa rồi nàng tỏ ra do dự, không chịu ngả về phía chính viện… có lẽ những câu nói sau đó liền sẽ không xuất hiện.
Khi ấy, chủ tớ các nàng sẽ phải luôn sống trong mờ mịt, ngày ngày đề phòng. Vận khí tốt thì chủ tớ đồng lòng, vận khí kém… quá nửa là sẽ sinh ra ly tâm.
Phúc tấn… quả nhiên là người lợi hại.
“Vân Linh!”
“Dạ có nô tỳ.”
Vân Linh vén rèm bước vào, khom người hành lễ, “Cách cách có điều gì phân phó?”
Ôn Hinh nay đã biết người hầu bên cạnh mình đều sạch sẽ, không bị lôi vào rối ren hậu viện. Trong lòng sinh ý muốn thử xem có thể mượn sức mà dùng hay không. Nàng nhìn Vân Linh, khóe môi khẽ cong, giọng nói ôn hòa: “La ma ma vừa từ chỗ ta đi ra, nghĩ đến lát nữa sẽ tới chỗ Cảnh cách cách bên kia. Ngươi âm thầm đi hỏi thăm một chút, chớ để người khác nhìn ra.”
Vân Linh khẽ sững lại, rồi vẻ mặt lập tức sáng bừng, như nở hoa, “Vâng, nô tỳ lập tức đi.”
Được cách cách sai bảo chuyện riêng, ý nghĩa chẳng khác nào được thu nhận làm người nhà. Nàng sao có thể không mừng rỡ? Từ khi vào Thính Trúc Các, chủ tử tuy đối đãi không lạnh không nhạt, nhưng luôn giữ chừng mực, chưa từng thực sự thân cận. Nay được phân phó như vậy, trong lòng Vân Linh tựa hồ có một luồng ấm áp lan ra, kích động đến nỗi bước chân cũng nhẹ hẳn.
Hiện giờ thì tốt rồi—chủ tử chịu thu dùng, vậy về sau mới có đường mà đi, mới tính là có tiền đồ.
Nửa tháng nay, Vân Linh cũng không phải ngồi không. Tuy bề ngoài trầm tĩnh, nhưng đã sớm âm thầm hỏi thăm rõ ràng chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, lại len lén kết giao vài người trong nội viện. Bởi vậy, chưa bao lâu nàng đã đem tin tức thăm dò được trở về báo cho chủ tử.
Lúc ấy, Vân Tú đang đứng hầu rót trà. Thấy Vân Linh tiến vào với vẻ mặt có chuyện muốn tấu, nàng hơi do dự, đang định lui ra ngoài. Ôn Hinh liếc mắt liền hiểu, khẽ gật đầu nói: “Ngươi nhân tiện gọi cả Triệu Bảo vào. Chuyện này, các ngươi cũng cùng nghe đi.”
Triệu Bảo là tiểu thái giám trông cửa bên cạnh nàng, tuổi còn chưa đầy mười lăm, gương mặt non nớt, nhưng đã toát lên vẻ lanh lợi hoạt bát. Nghe được lời này của chủ tử, Vân Tú trên mặt thoáng hiện vui mừng, vội vàng lui xuống. Không bao lâu liền dẫn theo Triệu Bảo — người còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt có chút ngơ ngác — bước vào trong phòng.
Ba người đứng khép nép trong phòng, dáng vẻ có chút bất an. Ôn Hinh nhìn một lượt, liền khẽ cong môi cười nói: “Thính Trúc Các này chỉ có bốn chúng ta. Về sau, nếu các ngươi tận tâm làm việc, một lòng theo ta, ta có một ngày quang cảnh, tự nhiên cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt. Nếu các ngươi chê nơi này lạnh lẽo, xem thường chủ tử, vậy ta cũng sẽ nói với La ma ma, đổi cho mỗi người một chỗ sai sự khác. Coi như nửa tháng nay chủ tớ hữu duyên, không miễn cưỡng.”
Ba người nghe xong sợ hãi đến mức vội quỳ rạp xuống, miệng mím chặt nhưng tỏ rõ sự trung thành. Ôn Hinh gật đầu, giọng ôn nhu nhưng vẫn mang vài phần uy nghiêm: “Hiện giờ thời gian còn sớm, lòng người khó xét. Có câu: đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới tỏ lòng người. Chúng ta cứ đi từng bước mà xem. Chỉ là lời ta nói trước — nếu các ngươi muốn rời đi, ta tất cho các ngươi hảo tụ hảo tán. Nhưng nếu trong lòng nảy sinh cái ý bội chủ, hại chủ… thì dù ta chỉ là một tiểu cách cách mới vào phủ, xử trí vài người nô tài, cũng không phải chuyện ngoài tầm tay.”
“Nô tỳ tuyệt không dám phản bội chủ tử. Nếu trong lòng dám sinh nửa điểm ý niệm kia, liền để trời không dung, chết cũng chẳng được yên.” Vân Linh là người đầu tiên quỳ xuống thề, giọng kiên định không hề run rẩy.
“Nô tỳ là người mới từ Nội Vụ Phủ điều đến, vừa vào phủ liền đi theo hầu hạ cách cách. Từ đầu đến cuối tuyệt không dám hai lòng.”
Vân Tú và Triệu Bảo cũng vội vàng theo đó thề nguyện, trong lòng ba người đều bang bang nhảy loạn — là kích động, là nhẹ nhõm, cũng là mừng rỡ vì cuối cùng được cách cách coi như người một nhà. Ôn Hinh nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, mỉm cười dịu nhẹ mà vẫn mang theo vài phần khí độ:
“Được rồi, đứng dậy đi. Vân Linh, nói những gì ngươi nghe được cho mọi người cùng biết một chút.”
Dù bây giờ lời thề son sắt có vang dội bao nhiêu, Ôn Hinh vẫn không vội tín nhiệm. Tính nàng vốn cẩn thận, việc gì cũng muốn nhìn rõ rồi mới đặt xuống lòng.Ngày dài tháng rộng, chẳng sợ không thấy được chân tâm.
Vân Linh hít sâu một hơi, đứng thẳng người, cung kính đáp: “Nô tì đã nghe ngóng được chút tin tức — La ma ma là đến chỗ cách cách trước. Mang tới năm thất vải, đều là hàng lụa mới tinh năm nay, sắc màu tươi sáng đẹp mắt, trang sức tuy chỉ là đồ bạc, nhưng đều có khảm đá quý. Hơn nữa La ma ma còn ở lại nơi này hơn nửa canh giờ.
Còn Cảnh cách cách bên kia… cũng được đưa năm thất vải, nhưng sắc, dáng, loại đều kém xa. Trang sức chỉ có tố bạc, không có khảm. La ma ma đến đó chỉ ngồi một nén nhang liền rời đi.”
Ôn Hinh hơi giật mình. Nàng vốn chỉ muốn thử xem năng lực của Vân Linh đến đâu, không ngờ nha đầu này lại thật sự là kẻ khéo thám thính tin tức, còn làm gọn gàng sạch sẽ như vậy. Trong lòng càng thêm vài phần hứng thú, nàng chậm rãi hỏi: “Vậy các ngươi thử nói xem… chuyện này ẩn chứa huyền cơ gì? Phúc tấn cố ý làm như thế, rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì đây?”
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |