Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 21: Chẳng lẽ thời tiết thay đổi rồi sao?

« Chương trước
Chương tiếp »

Tứ gia quả thực có chút bối rối. Nhìn Ôn Hinh ánh mắt đầy chờ mong, mày hắn đã nhíu chặt, song lại không cách nào buông xuống. Hắn lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, quy củ nghiêm ngặt khắc vào xương cốt, ăn uống phải hợp thời hợp tiết, không có chỉ lệnh thì tuyệt chẳng dám động vào.

“Mười lăm tháng mười ăn lẩu, mười sáu tháng giêng cất nồi, hiện giờ còn chưa tới tiết ấy.”

Ôn Hinh nhìn bộ dáng khó xử của Tứ gia, trong lòng càng thấy buồn cười. Người ta đều nói Ung Chính lãnh khốc vô tình, mà trước mắt chỉ một câu cự tuyệt cũng nói không nên lời, nàng thật hoài nghi có phải sử sách đã viết nhầm về vị Tứ gia này hay không.

Nhưng nàng vẫn muốn tranh thủ cơ hội để lấy thêm chút phúc lợi cho bản thân—dù sao ăn uống chính là đại sự. “Gia, hiện tại chúng ta đâu còn ở trong cung nữa đúng không? Chỉ ăn một bữa mà thôi, được chứ? Gia không mở miệng thì thiện phòng bên kia cũng chẳng dám tiếp đơn, đều phải trông vào gia đấy.”

Một tiếng “gia” mềm mại vang lên, dư âm ba ngày còn khiến người xương cốt mềm nhũn.

Tứ gia: ……

Hắn khẽ ho nhẹ, sắc mặt hơi mất tự nhiên, trầm giọng nhìn Ôn Hinh: “Muốn ăn thì ăn.” Chẳng qua chỉ là một nồi canh, lời Ôn thị cũng có lý, hắn không còn ở trong cung, có vài phép tắc sửa đi một chút cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, vừa mở miệng nói, chính hắn cũng thấy bản thân có chút muốn ăn.

Ở trong cung nhiều năm như vậy, nhiều thói quen đã thành nếp, tỷ như một món ăn không được gắp đến lần thứ ba. Nghĩ đến cảnh hôm nay lúc dùng bữa trưa…

Bên này Tô Bồi Thịnh nghe được lời Tứ gia, không tin vào lỗ tai của mình—hắn nghe lầm chăng?

“Chủ tử gia, giờ mà ăn lẩu… e là chưa thích hợp ạ…”

Tô Bồi Thịnh thấy thần sắc Tứ gia không thích hợp, lời còn lại cũng đành nuốt vào trong, chỉ đành lùi lũi mà chạy thẳng về phía phòng bếp.

Thiện phòng tiền viện do Mạnh Thiết làm trưởng sự . Người như tên, sức lực bền bỉ, múa muỗng xào rau chẳng thấy mảy may vất vả.

Vừa thấy Tô Bồi Thịnh bước vào, Mạnh trưởng sự đã lộ vẻ khó xử: “Tô công công, đang yên đang lành sao lại muốn ăn lẩu lúc này vậy? Bên này chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả. Phải viết giấy xuống kho lĩnh nồi, một đi một về, e là sẽ chậm chút.”

Tô Bồi Thịnh chỉ ha hả cười. Hắn hiểu thời gian gấp, nhưng lại có thể làm gì?

Nhìn dáng cười thâm sâu khó đoán ấy, Mạnh Thiết trong lòng không khỏi mắng thầm một tiếng, ngoài mặt vẫn phải nịnh nọt dò hỏi: “Ngài chỉ giáo một câu đi, đây là gió yêu ma từ nơi nào thổi tới vậy?”

Xét tính tình chủ tử gia, quyết sẽ không tự mình phá quy củ. Tất nhiên là có kẻ đứng bên cạnh châm lửa.

Tô Bồi Thịnh nghe xong, nụ cười càng thêm mờ ám, nửa nghiêng đầu, cúi sát lại, ghé tai Mạnh Thiết mà nói nhỏ: “Hôm nay người hầu trong thư phòng chính là vị ở Thính Trúc Các.”

Mạnh Thiết nghe xong liền sáng tỏ. Vị kia ở Thính Trúc Các, hắn cũng từng nghe chút phong thanh—là người thích ăn, chẳng thiếu lần đưa bạc cho Tôn Nhất Chước. Tiền viện – hậu viện vốn tách biệt, hắn lại luôn xem thường Tôn Nhất Chước, hai người chẳng nhìn nhau thuận mắt. Một cái nồi làm sao để hai người cùng thò muỗng vào?

Mấy hôm trước vừa đối mặt, hắn còn châm chọc đối phương một câu, chẳng ngờ hôm nay xe đổ lại lăn ngay trước cửa nhà mình.

“Thì ra là vị cách cách thích ăn đó, chẳng trách.” Mạnh Thiết nghiến răng song vẫn phải khai đơn, bảo đồ đệ đến nhà kho lĩnh nồi, rồi lập tức chỉ huy mấy người chuẩn vị nguyên liệu nấu canh vịt. Quay đầu lại, hắn liền thấy Tô Bồi Thịnh chắp tay sau lưng đứng một bên xem náo nhiệt, bộ dáng ung dung khiến người ta nhìn cũng ê răng.

Tô Bồi Thịnh thấy Mạnh Thiết cắn răng vẫn phải nở nụ cười, trong lòng liền sảng khoái không sao kể xiết.

Lão già kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Bám riết lấy quyền chưởng sự thiện phòng tiền viện cùng nhà kho còn chưa tính, thường ngày đồ ăn đưa lên chủ tử gia, hắn chẳng ít phen làm khó dễ. Hôm nay xem được một màn náo nhiệt mà hả dạ, lại còn nhờ Ôn cách cách vô tình đụng phải mới khiến hắn có dịp xả giận.

Trong phòng bếp tranh chấp thế nào, Ôn Hinh tự nhiên không biết. Lúc này nàng chỉ trông thấy Phỉ Thúy cẩn cẩn trọng trọng thu dọn trà bánh trên bàn, đôi mắt nhỏ sắc như dao, nhìn nàng chẳng khác gì muốn đâm cho mấy nhát.

Ôn Hinh cũng không để trong lòng. Đúng là nô tài bên cạnh Tứ gia đều có thể diện, trong toàn bộ Bối lặc phủ, đến phúc tấn cũng chẳng tiện đắc tội họ. Nhưng dù nàng có hạ mình nịnh bợ, các nàng sẽ vì thế mà chừa cho nàng chút mặt mũi hay sao, hay sẽ cho nàng chút thuận lợi?

Nằm mơ đi!

Đã là như vậy, nàng lại có lý do gì phải ủy khuất bản thân? Tứ gia vốn chẳng để mắt đến mấy chuyện tâm cơ vụn vặt giữa đám nữ nhân, chỉ nhìn Ôn Hinh mà dặn: “Về sau muốn ăn gì, trực tiếp nói với các nàng là được.”

Phỉ Thúy nghe vậy, tay bưng chén trà khẽ run, hơi thở cũng không dám phát mạnh.

Ôn Hinh cố ý cười dịu dàng đáp: “Nào cần phiền toái như thế, thiếp thân cũng không đến mức kiêu ngạo như vậy. Hôm nay chỉ là vừa khéo mà thôi.”

Vừa khéo?

Tôm xào Long Tỉnh đã ăn rồi, lại dâng trà Long Tỉnh—đó mà gọi là ngẫu nhiên?

Làm sao có thể.

Người hầu bên cạnh Tứ gia phần lớn là lão nhân theo từ trong cung ra, sao lại phạm lỗi sơ đẳng như thế?

Bất quá, cũng chỉ là cố ý muốn chỉnh nàng mà thôi. Tứ gia nghe xong lời ấy, liền lạnh nhạt liếc Phỉ Thúy một cái. Phỉ Thúy sợ tới mức thiếu chút nữa đã quỳ sụp xuống đất, mấy năm nay làm việc luôn cẩn trong, xem như cũng là người trầm ổn, vậy mà: “Nô tỳ lần tới nhất định sẽ chú ý, thỉnh chủ tử gia, cách cách thứ tội.”

Tứ gia lúc này đã nhìn ra — đây rõ ràng là Ôn thị cùng Phỉ Thúy đang ngầm đấu một trận. Nữ nhân trong viện, nơi nào chẳng lắm thị phi. Chỉ là hắn xác thực không vui. Cách cách của hắn thế nào lại phải chịu một nô tỳ giở mặt?

“Phạt ba tháng bổng lộc. Nếu phạm lần nữa, liền ra phủ đi.” Tứ gia vẫy tay cho lui người, chân mày mang theo vài phần tức khí.

Phỉ Thúy gần như chân vô lực mà bước ra cửa, khay trong tay cũng sắp không đỡ nổi. Bích Tỉ trông thấy nàng như vậy thì bị hù đến nhảy dựng, vội đỡ vào trà thất: “Ngươi làm sao vậy?”

Phỉ Thúy ngực còn phập phồng, sắc mặt trắng bệch, nhìn Bích Tỉ lắc đầu: “Về sau đối với Ôn cách cách… phải cẩn thận hơn.”

Bích Tỉ tự nhiên không ngốc, nghe vậy liền biết có chuyện lớn, trong lòng cũng nổi lên vài phần sợ hãi, dè dặt thăm hỏi.

Trong phòng, Ôn Hinh lại có chút ngoài ý muốn. Nàng thật không ngờ Tứ gia sẽ xử trí đến mức ấy, chỉ ngẩn người nhìn hắn, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Có lẽ là thần sắc nàng quá mức ngạc nhiên, Tứ gia không khỏi nghĩ nhiều. Dưới mắt hắn còn như vậy, huống chi khi hắn không thấy, nàng sẽ bị ủy khuất đến mức nào? Trước kia khi nàng không chịu đến hầu Lý thị, hắn còn nghĩ nàng chuyện bé xé to. Giờ nhìn lại, dường như cũng có vài phần đạo lý.

Hắn đang cân nhắc lời nào để trấn an, thì Ôn Hinh đã xê lại gần, chui thẳng vào lòng hắn. Thanh âm mang theo vui mừng và nhẹ nhõm: “Gia thật tốt.”

Mọi lời Tứ gia chuẩn bị đều tan thành mây khói. Hắn thở dài trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Là ngươi nghĩ gia nhìn không ra, nên muốn gì cũng chẳng nói phải không?”

Ôn Hinh nhỏ giọng đáp: “Thiếp có thể nói thế nào? Huống chi các nàng hầu hạ gia nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa… cũng chỉ là một ly trà, không phải chuyện gì to tát.”

Miệng thì nói không phải chuyện gì to tát, nhưng giọng tiểu cô nương lại rõ ràng mang ủy khuất. Tô Bồi Thịnh là tổng quản quả thật ngứa da rồi — chút chuyện như vậy mà cũng để các nàng dám làm ra, chẳng phải muốn hắn lột da sao?

Nằm không cũng trúng đạn — Tô Bồi Thịnh: ……

Đêm ấy Ôn Hinh tự nhiên không quay về Thính Trúc Các. Nàng đã ở tiền viện cả ngày, lại ngủ lại một đêm. Thêm vào chuyện Phỉ Thúy bị phạt cùng động tĩnh nơi thiện phòng, hậu viện rất nhanh đều đã biết.

Ôn cách cách chỉ đi tiền viện một chuyến, mà chấn động lớn như vậy.

Chủ tử gia thế nhưng lại sủng nàng — chẳng lẽ thời tiết thay đổi rồi sao?

« Chương trước
Chương tiếp »