Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 23: Cảnh thị là có ý gì?

« Chương trước
Chương tiếp »

Ôn Hinh vốn không phải người hay tự ủy khuất mình. Một giấc ngủ thẳng đến khi ánh mặt trời xuyên qua rèm lụa, nàng mới chậm rãi trở mình, thong thả rời giường.

Phỉ Thúy cùng Bích Tỉ đã sớm đứng chờ ngoài cửa, thấy động liền vội vàng vào hầu hạ. Hai người sắc mặt cung kính, nửa điểm cũng không dám để lộ bất kỳ điều gì bất kính.

Bởi vì chuyện hôm qua đắc tội Ôn Hinh, Phỉ Thúy lúc này tự không dám tiến lên. Bích Tỉ liền bước nửa bộ, mỉm cười hỏi: “Cách cách, người của ngài đang chờ ngoài cửa, có phải muốn cho các nàng vào hầu?”

Lời ấy coi như vừa khéo đúng ý. Ôn Hinh vốn thích Vân Tú cùng Vân Linh hầu hạ hơn, bèn nhạt giọng gật đầu: “Vậy phiền ngươi, gọi các nàng vào đi.”

Bích Tỉ vâng một tiếng, lui ra ngoài truyền người. Phỉ Thúy trong lòng nghẹn một bụng tức, nhưng giờ phút này cũng chỉ đành cúi đầu, vội vàng bưng ấm đồng, rót nước vào thau, không dám có nửa phần sai sót.

Vân Tú cùng Vân Linh tiến vào liền có chút e dè, song tay chân vẫn mau lẹ, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã hầu hạ chu toàn.

Ôn Hinh cũng rất quyết đoán, thu thập xong liền rời đi, không dây dưa nửa câu. Tứ gia đã không ở đây, nàng nếu làm ra dáng vẻ muốn nán lại chỉ khiến người ta chê cười — nàng tuyệt đối không làm loại chuyện mất thể diện đó.

Ôn cách cách đi dứt khoát như gió, nửa lời dư thừa cũng không để lại. Chờ người đi khuất, Bích Tỉ mới khẽ than một câu: “Ôn cách cách cũng là người tính tình dứt khoát.”

Phỉ Thúy lại cười nhạt: “Ngươi đừng bị nàng mê hoặc. Đừng quên hôm qua nàng gây hại thế nào.” Bích Tỉ thầm nghĩ: bị phạt ba tháng tiền lương kia là ngươi, nào phải ta.

Nhưng hôm qua nàng không ngăn Phỉ Thúy cố ý chỉnh Ôn cách cách, nên cũng không tiện nói trắng ra. Bèn chỉ thu lại tươi cười, nhàn nhạt nhắc: “Chủ tử gia thích ai, có một số điều ngươi phải nghĩ kỹ.”

Nàng vốn còn trông mong tương lai giữ vững được thể diện mà xuất phủ gả chồng, trong lòng khó tránh có chút khó chịu khi thấy Ôn Hinh vừa vào đã được chủ tử gia sủng ái như vậy.

Nhưng suy cho cùng, Ôn cách cách là người được nương nương trong cung ban xuống. Các nàng bất quá cũng chỉ là nô tài.

Nói đến đó, thấy Phỉ Thúy có vẻ không muốn nghe tiếp, Bích Tỉ chỉ mím môi, không nói thêm nữa, xoay người làm việc của mình.

***

Ra khỏi tiền viện, rẽ sang hậu viện.

Tiết trời đang thu, từng khóm cúc đua nhau nở rộ tranh hương, vàng tím chen nhau khoe sắc. Trong hoa viên, thấy đoàn người của Ôn cách cách đi đến, mấy tỳ nữ thái giám đang vội vã bưng bê liền cúi người hành lễ, sau đó hấp tấp tránh sang một bên, bước chân càng thêm nhanh.

Ôn Hinh khẽ cong môi, trong lòng thầm buồn cười: những người này nhìn nàng tựa như gặp hồng thủy mãnh thú, chẳng lẽ nàng từng làm ra chuyện gì tàn độc khiến người ta kinh hoảng đến vậy?

Đang đi thẳng phía trước, nàng vừa ngẩng đầu liền trông thấy Cảnh cách cách cùng chủ tớ từ hướng đối diện đi đến, không khỏi hơi sững lại. Đã đối mặt, cũng thật khó giả bộ như không nhìn thấy.

Ôn Hinh dù sao cũng là người được thị tẩm trước, Cảnh cách cách liền bước lên vài bước, nở nụ cười tiếp đón: “Thật đúng là hữu duyên. Không ngờ lại gặp được Ôn cách cách ở đây, cũng đến ngắm hoa sao?”

Ôn Hinh nhớ lại lúc mới nhập phủ, Cảnh cách cách đối với nàng còn có vài phần lãnh đạm, vậy mà chỉ mới mấy tháng, nay gặp mặt đã thân thiết như tỷ muội, lời nói mềm mại, thái độ khéo léo hơn hẳn.

Mấy tháng ngắn ngủi, tính tình Cảnh cách cách quả là đã trở nên biết tiến biết lùi mềm mại ra không ít.

“Đúng vậy,” Ôn Hinh vẫn giữ nụ cười ôn hòa dịu nhẹ, giọng mềm mại mà lễ độ, “ở trong phòng mãi cũng buồn, thấy thời tiết tốt liền muốn ra ngoài dạo một chút. Gặp được Cảnh cách cách nơi này, xem ra cũng là hữu duyên.”

Cảnh thị làm như không biết nàng vừa từ tiền viện trở về, nàng liền thuận nước đẩy thuyền mà ứng đối.

Cảnh cách cách nhìn bộ dáng Ôn Hinh nhu hòa ôn thuận thế này, so với người từng dám đối đầu với Lý trắc phúc tấn chẳng khác nào thay đổi thành một người khác, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

“Chúng ta vào phủ cùng một ngày, hôm nay lại khéo gặp nơi đây, quả thật là hữu duyên.” Cảnh thị mỉm cười nói, “Không bằng, chúng ta vào đình nghỉ một lát?”

Ôn Hinh tự nhiên đáp ứng. Ban đầu nàng còn tưởng thật là ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng giờ xem ra… cũng chưa chắc đã vậy. Vừa rồi nàng từ hướng hoa viên bên hông mà tới, nơi đó cách Lạc Mai viện của Cảnh thị vô cùng gần. Nhìn dáng vẻ đối phương thân thiết quá mức, khó nói không phải cố ý chờ nàng để chặn đường.

Hai người vào trong đình ngồi xuống, Cảnh cách cách liền dịu giọng nói: “Ôn cách cách nếu không chê, ta liền bảo nha đầu mang trà đến, được chứ?”

“Vậy làm phiền Cảnh cách cách.” Ôn Hinh tất nhiên không thể mất lễ, khẽ cong môi hé nụ cười ngọt ngào đáp lại.

“Dù sao sân của ta cách đây cũng gần, chỉ là một chén trà thôi, không tính là phiền.” Cảnh thị phân phó nha đầu đi pha trà, rồi quay đầu lại, ánh mắt như vô tình lướt qua Ôn Hinh, mỉm cười nói: “Không bao lâu nữa chính là sinh nhật chủ tử gia. Không biết Ôn cách cách đã có dự định gì chưa? Ta đây trong lòng vẫn bất ổn, thật sự không biết nên chuẩn bị thứ gì cho thỏa đáng.”

Ôn Hinh bị hỏi thoáng ngạc nhiên. Nàng thật không ngờ Cảnh thị không nhắc chuyện Tây tuần mà lại đột nhiên quay sang hỏi về sinh nhật Tứ gia. Tháng mười mới tới sinh nhật, cách hiện tại vẫn còn khoảng thời gian không ngắn.

Cảnh thị… rốt cuộc có ý gì? Mang theo vài phần nghi hoặc trong lòng, Ôn Hinh thuận theo mà biểu lộ vẻ kinh ngạc rất tự nhiên: “Sinh nhật chủ tử gia? Còn sớm mà, sao lúc này đã muốn chuẩn bị?”

Cảnh thị nhìn bộ dáng kinh ngạc của Ôn Hinh không giống như giả bộ, chỉ cảm thấy đúng là một kẻ ngốc. Trong lòng thầm nghĩ: còn hơn một tháng nữa, chẳng lẽ đợi đến lúc cuối cùng mới biết ôm chân Phật?

“Ta cũng là nghe người trong phòng nói Lý trắc phúc tấn đã vì chuyện này mà bận rộn,” Cảnh thị nhẹ thở dài, giọng mang theo vài phần lo lắng, “Hai chúng ta vào phủ muộn, liền nghĩ chi bằng hỏi nhau một tiếng, cùng nhau thương lượng định ra một chương trình cho thỏa đáng.”

Ôn Hinh đương nhiên không tin lời này. Cảnh thị nói vòng nói vo, chẳng qua là muốn tiết lộ cho nàng động tĩnh bên phía Lý thị, rõ ràng là muốn xem các nàng tự đấu nhau mà thôi. Nếu đổi lại kẻ đầu óc không tỉnh táo, bị Lý thị làm khó mấy câu, bị Cảnh thị châm ngòi một phen, chỉ e lập tức mắc mưu.

Đáng tiếc, hôm nay Ôn Hinh đã là người đổi một trái tim.

Theo lời Cảnh thị nói, thần sắc Ôn Hinh liền hiện vài phần phẫn hận: “Cảnh cách cách biết Lý trắc phúc tấn chuẩn bị vật gì sao?”

Ngón tay Cảnh thị hơi căng lại, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ khó xử, hạ giọng nói: “Ta nào dám chắc. Chỉ nghe nói dường như là đồ vật vô cùng đáng giá, lại nghe thêm… là vật chủ tử gia luôn thích.”

Ôn Hinh thiếu chút bật cười. Cảnh thị biết nàng có tiền trong tay, đây chẳng phải đang xúi giục nàng tiêu một khoản lớn, chuẩn bị lễ vật vượt qua Lý thị? Tốt nhất là chạm tới kiêng kị của phúc tấn, để nàng bị chèn ép mới vừa lòng.

Tâm cơ này… thật không nhỏ.

Một mũi tên bắn trúng ba đích!

Động tĩnh của nàng trong viện người thường không biết, nhưng phúc tấn thì nhất định sẽ hay tin. Cho dù phúc tấn không biết, Cảnh thị cũng có cách khiến phúc tấn biết. Khi đó khiến phúc tấn bất mãn, thì suất Tây tuần làm sao còn đến tay nàng?

Cảnh thị…chiêu này thật sắc bén!

Chỉ tiếc, nàng đã nhìn thấu từ đầu đến cuối, chuyện này tất nhiên không thể để đối phương toại ý.

Ôn Hinh vốn không muốn tính kế Cảnh thị, nhưng đối phương đã tự tìm tới cửa, nàng cũng không phải loại người bị đánh mà không hoàn thủ.

Uống xong chung trà, Ôn Hinh liền đứng dậy cáo từ. Đợi người đi khỏi, Cảnh thị cũng từ từ đứng lên. Trên mặt nụ cười đã biến mất hẳn, đôi mắt nhìn theo bóng lưng Ôn Hinh rất lâu.

“Cách cách, Ôn cách cách sẽ làm sao?” nha đầu Thu Lăng thấp giọng hỏi.

“Chỉ cần nàng nghĩ tới khẩu khí muốn áp Lý trắc phúc tấn xuống, thì nhất định sẽ động thủ.” Cảnh thị lạnh nhạt đáp.

Nàng tự tin mình đoán không sai. Lần trước Ôn Hinh dám trực diện đắc tội với Lý thị, đủ thấy không phải loại người chịu lép vế. Nàng dùng Lý thị ép nàng một phen, chẳng lẽ nàng nuốt trôi khẩu khí ấy? Nàng không tin Ôn Hinh có thể nhịn.

« Chương trước
Chương tiếp »