Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng
Chương 1: Là một người thông minh
Tử Cấm Thành, Trữ Tú Cung.
Hứa cô cô mặt mang ý cười, bước nhẹ ra nghênh đón, cung kính dẫn Tôn cô cô – người hầu cận bên cạnh Đức phi – tiến vào trong điện. Giọng bà ta mềm như lụa, liên tiếp mở lời: “Việc nhỏ nhặt thế này vốn không dám phiền ngài phải tự mình tới. Chỉ cần Tôn cô cô truyền lại một câu, nô tỳ tất nhiên sẽ thay Đức phi nương nương xử trí ổn thỏa, không để mảy may sơ suất.”
“Nương nương nhớ đến Tứ gia, muốn chọn hai người đưa sang phủ Tứ Bối Lặc. Vì vậy mới sai lão thân đến hỏi một tiếng, xem trong cung còn có ai phẩm hạnh đoan trang, dung mạo thanh tú, để chọn lựa mà đưa sang. Nếu không cẩn thận lại chọn phải kẻ gây họa, thật khó ăn nói với nương nương.” Hứa cô cô vốn là người lanh trí, nghe đến đây liền hiểu rõ trong lòng. Tứ Bối Lặc vừa mất đích trưởng tử, Đại phúc tấn vì đau buồn mà lâm bệnh, Lý trắc phúc tấn lại đang mang thai, Đức phi nương nương lần này chọn người, rõ ràng là muốn phái hai mỹ nhân qua đó để an ổn lòng Tứ Bối Lặc.
Nghĩ vậy, Hứa cô cô cười đáp: “Không biết nương nương căn dặn muốn chọn người thuộc Mãn Châu Bát Kỳ, hay là Hán Quân Kỳ?” Nếu chọn trong Mãn Kỳ thì quả là không dễ. Năm nay khi tân nhân tiến cung, các chủ tử nương nương đều đã tuyển không ít, người còn lại tuy không đến mức kém cỏi, nhưng xuất sắc thật sự thì chẳng còn bao nhiêu…”
Đức phi nương nương đã dặn phải chọn người dung mạo thật tốt, nếu khăng khăng muốn lấy cô nương thuộc chính kỳ, e rằng cũng làm khó Hứa cô cô. Bởi lẽ người đẹp trong kỳ vốn đã ít, tuyển qua tuyển lại nhiều lần, nay lại càng hiếm hoi. Nhưng… Hán Quân Kỳ xưa nay nổi danh nhiều mỹ nhân, muốn chọn người xinh đẹp e lại dễ dàng hơn. Tôn cô cô dĩ nhiên nhìn thấu vẻ khó xử trong mắt Hứa cô cô, nhưng vẫn làm như không thấy, chỉ cười tủm tỉm nói:
“Trong phủ Tứ gia, từ Tống cách cách đến Lý trắc phúc tấn đều là người do chỗ ngươi chọn ra. Tính tình các nàng thế nào, ngươi biết rõ hơn ai hết. Lần này nương nương muốn chọn người hoạt bát một chút, gia thế không cần quá tốt, tránh khi vào phủ lại sinh kiêu gây chuyện.”
Gia thế không cần quá lớn — tự nhiên không phải so với Phúc tấn. Nhà phúc tấn vốn là đại tộc Mãn Châu, cây lớn che trời gốc rễ sâu rộng. Không so với phúc tấn, vậy phải so trắc phúc tấn. Mà phụ thân của Lý trắc phúc tấn chỉ là một tri phủ… nếu muốn gia thế “không quá cường”, tất nhiên phải tìm người có thân phận thấp hơn tri phủ một bậc.
Lòng thầm nghĩ. Vị Lý trắc phúc tấn này quả là được sủng ái… ngay cả trong cung, nương nương cũng chịu nể nàng vài phần. Nghĩ thông điểm ấy, Hứa cô cô thở nhẹ một hơi, nụ cười trên mặt cũng giãn ra đôi phần. Bà lập tức đáp: “Hán Quân Kỳ thì có.”
Nói rồi lấy từ giá xuống một cuốn tranh, lật qua mấy trang, tay dừng lại nơi một bức chân dung. Hứa cô cô chỉ vào đó, nhẹ nhàng nói: “Cô nương này họ Cảnh. Phụ thân là quản lãnh trong doanh, tính tình hiền hòa, lại không dễ buồn phiền.”
Tôn cô cô nghiêng mình xem qua bức họa, ánh mắt dừng lại trên dung nhan cô nương nọ. Tuy không phải vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mày mắt thanh tú, khí thái lại trầm ổn dễ chịu.
Bà khẽ gật đầu, giọng ôn hòa: “Như vậy cũng được.”
Hứa cô cô thấy Tôn cô cô gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm sâu. Bà khẽ do dự, rồi lại lật thêm mấy trang họa sách, đầu ngón tay dừng trên một bức chân dung khác, nhẹ giọng giới thiệu: “Cô nương này họ Ôn, A mã ở ngoài làm tri châu. Dáng dấp rất mực xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát đáng yêu. Không biết Tôn cô cô thấy thế nào?”
Tôn cô cô buông mắt nhìn xuống bức họa, trong lòng lập tức “lộp bộp” một tiếng. Giai nhân trong họa quả là trời sinh tuyệt sắc: đôi mắt hạnh trong vắt, má phớt hồng, mày liễu cong mềm, môi anh đào điểm nhẹ—tựa như trái mật đào chín, tươi non mà sáng ngời.
Nhưng… quá đẹp. Nghĩ đến tình hình trong phủ Tứ gia lúc này, Tôn cô cô chợt do dự. Tuy vậy, bà vẫn trầm giọng nói: “Vậy cứ chọn hai người này đi. Ta xưa nay đều tin mắt nhìn của ngươi.”
Hứa cô cô vội cúi đầu đáp: “Nô tỳ không dám nhận lời này của cô cô. Được nương nương sai phó, nô tỳ tự nhiên không dám có nửa phần sơ suất. Vậy… khi nào cần nô tỳ đưa hai cô nương đến để nương nương xem qua?”
Tôn cô cô khẽ vuốt tay áo, đứng dậy đáp: “Ở Vĩnh Hòa Cung chỉ cần bẩm qua cho nương nương một tiếng là được. Sau đó đưa thẳng hai cô nương sang phủ Tứ gia, bên Tứ phúc tấn cũng đã biết việc này.” Nói xong, bà chậm rãi bước ra ngoài. Hứa cô cô sững người một thoáng. Vậy là… Đức phi nương nương ngay cả mặt cũng không nhìn một cái? Thầm nghĩ. Quả thật là tâm tư có chỗ gửi gắm rồi.
***
“Ôn cô nương, chúc mừng đại hỉ. Mau thu xếp đồ đạc, theo lão nô đi thôi.” Ôn Hinh nghe vậy thì ngẩn ra, đôi mắt tròn mở lớn. Nhìn thấy Hứa cô cô bước vào, nàng vội vàng đứng dậy, nụ cười lập tức hiện ra ngọt như tẩm hai cân mật, đoan chính hành lễ rồi mới nhẹ giọng nói: “Cô cô, đại hỉ gì mà bất ngờ vậy? Ngài phải nói rõ với ta một câu, bằng không trong lòng ta sẽ bất an…”
Dứt lời, nàng liền nhét vào tay Hứa cô cô một cái túi tiền khá nặng, lại khẽ kéo tay áo bà, nũng nịu mềm giọng. Hứa cô cô vừa nhận đã lập tức nhét trả lại vào tay nàng, gương mặt nghiêm lại vài phần, nhìn nàng đầy ý thương tiếc lẫn bất đắc dĩ. Bà thở dài: “Tuyển tú tiến cung là để làm gì, ngươi còn chưa hiểu sao? Cô nương ngốc, đây chính là cơ hội tốt của ngươi! Là đại tiền đồ đó.”
Ôn Hinh: “…”
Trong lòng nàng như có ngàn tiếng sét đánh xuống. Nàng vốn chỉ mong sớm được ban hoa trả lại thẻ bài, ra khỏi cung rồi tự mình tìm người mà gả—đang yên đang lành, làm sao mới chớp mắt một cái đã biến thành phải rời cung… để gả cho người ta?
Quả thật là tin dữ chấn động nhân tâm. Một người xuyên từ hiện đại tới như nàng, nói thật là một chút cũng không muốn làm thiếp. Vị trí vợ cả người ta đều đã định xong từ vòng tuyển tú đầu tiên, những cô nương còn lại như bọn nàng… chẳng phải đều là chờ chọn để làm “tiểu nương tử” của người ta sao? Làm thiếp thì có gì mà gọi là tiền đồ?
Ôn Hinh càng nghĩ càng run, mặt mày trắng bệch. Hứa cô cô lại hoàn toàn không biết nàng đang ôm mộng “nhận lại thẻ bài tự gả”, còn tưởng nàng sợ mình bị gả vào nơi nào tệ hại. Bà liền hạ giọng dỗ dành:
“Trong phủ Tứ gia so với các phủ khác thanh tịnh hơn nhiều. Người bên cạnh ngài ấy tính toán đâu ra đấy, một bàn tay đếm cũng không đủ ba người thân tín. Ngươi đến đó, ắt sẽ có ngày ngẩng đầu.”
Lưu lại trong cung kỳ thật chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Hậu cung của Hoàng thượng vị trí chủ tử đã sớm đầy đủ, dù có được sủng ái thêm mấy phần thì đường tiến thân cũng chẳng rộng mở bao nhiêu. Trực Quận Vương phủ có vị Đại Phúc tấn tình thâm nghĩa trọng, địa vị vững như bàn thạch, Tam gia lại là hạng phong lưu đa tình, mỹ nhân vây quanh đếm không xuể. Ngũ gia trong phủ thì loạn như một nồi cháo, phúc tấn – trắc phúc tấn – thiếp thất rối loạn cả lên, người mới bước vào khó lòng giữ mình. Chỉ có Tứ gia, tuy ít khi cười nói, trời sinh nghiêm cẩn lạnh lùng, nhưng phủ đệ lại cực kỳ thanh tịnh.
Chỉ cần Ôn cô nương không quá ngây ngốc, bước vào đó lăn lộn một phen, chí ít cũng có thể sống nổi, thậm chí còn có tiền đồ vững vàng. Ôn Hinh nghe đến đây, trong đầu sấm sét ầm ầm, từng tiếng dội vang: Tứ… Tứ gia? Nàng suýt nữa đứng không vững.
Ung Chính!
Làm sao có thể như vậy được? Trong sử sách ghi chép, bên cạnh Ung Chính Hoàng đế làm gì có vị nữ tử họ Ôn nào! Vì cớ gì nàng chỉ mới xuyên một chuyến, liền phải đưa vào phủ làm tiểu thiếp cho vị hoàng đế nổi danh nghiêm cẩn, lạnh lùng kia?
Một khắc này, tâm can Ôn Hinh như lạnh đi phân nửa. Trời đất bao la, nàng chưa từng nghĩ vận mệnh của mình lại rơi đúng vào kẽ hở lịch sử, thành một cái tên chưa bao giờ tồn tại… mà còn phải dâng lên cho Ung Chính?! Quả thật là chuyện hoang đường đến cực điểm.
Nói dăm ba câu, trong phòng đã có tiểu cung nữ lặng lẽ thu dọn sạch sẽ đồ đạc của Ôn Hinh. Nàng vốn chẳng có bao nhiêu vật dụng, gom tất cả cũng chỉ chất vừa một cái tay nải nhỏ. Tay nải vừa khoác lên cánh tay nàng, Hứa cô cô liền dẫn Ôn Hinh ra ngoài.
Vừa bước ra cửa Trữ Tú Cung, Ôn Hinh đã thấy trước điện còn có một cô nương khác đang đứng đợi, bên cạnh là cung nữ hầu cận. Nhìn thấy bọn họ tiến lại, cung nữ nọ vội mỉm cười nghênh đón: “Cô cô, Cảnh cô nương đang chờ ngài.” Cảnh cô nương bước lên phía trước, khẽ uốn gối hành lễ, dáng vẻ nhu thuận đoan trang.
Hứa cô cô chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì, cũng chẳng quay sang dỗ dành như Ôn Hinh lúc trước. Nét mặt trầm tĩnh, bà dẫn hai cô nương thẳng ra khỏi cung môn, không thừa lấy nửa câu vô nghĩa. Ôn Hinh theo sau, trong lòng như gió cuốn cỏ dại, ngổn ngang đầy đất— Cảnh… thị?
Là vị mỹ nhân tuyệt sắc trong tranh kia?!
Đây chẳng phải chính là nữ nhân sống lâu nhất trong hậu cung Ung Chính hay sao? Nhờ đọc quá nhiều tiểu thuyết thanh xuyên và phim ảnh độc hại đời trước, Ôn Hinh đối với nữ nhân bên cạnh Tứ gia quen thuộc đến mức như thuộc lòng bàn tay. Mà vị Cảnh thị này— Trong cái thời cổ đại tuổi thọ ngắn ngủi, nàng ta sống đến chín mươi sáu tuổi, cuối cùng còn được lấy danh phận Hoàng Quý Phi mà nhập táng!
Quá đỉnh! thật sự bái phục đến rơi lệ!
Không những thế, người ta còn sinh được một hoàng tử, bình an vô sự tránh khỏi mọi sóng gió hậu cung, nuôi con trưởng thành, lại còn cùng con một đường phong quang tới tận Càn Long triều—cuối cùng phong Thân Vương, chết già trong vinh hoa. Đây là kiểu người tài trí thần thông, may mắn hơn cả may mắn.
Ôn Hinh nhìn sang cô nương họ Cảnh cùng tiến phủ Tứ gia, trong lòng chỉ muốn phun ra một ngụm lão huyết. Cùng là người được đưa vào phủ Tứ gia… Sao vận khí lại có thể khác biệt đến thế? Thật là bi ai tới cực điểm.
Dọc theo con đường đá xanh, Cảnh cô nương cúi đầu lặng lẽ đi phía trước, suốt dọc đường không liếc Ôn Hinh lấy một cái. Ôn Hinh cũng chỉ biết cúi đầu theo sát sau lưng Hứa cô cô, song vẫn mơ hồ cảm nhận được từ Cảnh thị một tia bài xích cùng kiêng dè. Cũng chẳng trách được người ta. Nàng trời sinh xinh đẹp, hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt tự nhiên liền nghiêng về phía nàng. Cảnh thị bị so đến thua thiệt, trong lòng không vui cũng là lẽ thường. Mơ mơ màng màng theo chân Hứa cô cô đến trước Vĩnh Hòa Cung để “khai đầu” bẩm báo, sau đó liền bị giao cho ma ma phụ trách tiếp quản người ở bên ngoài cung môn.
Ôn Hinh còn chưa kịp cúi đầu cáo biệt Hứa cô cô, đã bị người ta đỡ lên xe ngựa. Nàng và Cảnh thị bị đưa vào chung một chiếc xe, xe ngựa khẽ nghiêng lắc, bánh xe lộc cộc lăn đi, hướng thẳng tới phủ Tứ gia. Ôn Hinh ôm lấy tay nải, nhìn rèm xe khẽ lay động mà trong lòng như mọc đầy cỏ dại.
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |