Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 22: Đào hố

« Chương trước
Chương tiếp »

Ôn Hinh tựa hồ mới chỉ chợp mắt một lát, bên người đã có động tĩnh. Người cạnh giường vừa khẽ nhúc nhích, nàng nửa mê nửa tỉnh mở mắt, liền thấy Tứ gia đã ngồi dậy.

Cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc tan sạch, nàng cũng vội theo đó mà chống người ngồi lên, khẽ mở miệng hỏi: “Gia, giờ nào rồi?”

Tứ gia nghe được thanh âm liền quay đầu, dưới màn ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy Ôn Hinh tóc đen như mực tuỳ ý rủ xuống bờ vai trắng mịn như tuyết, trên làn da nhuận như ngọc có một vệt đỏ diễm lệ.

Nghĩ đến tối hôm qua có phần quá mức càn rỡ, hắn hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng, thu ánh mắt về, giọng chậm lại nói: “Trời vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi. Gia phải vào cung.”

Ôn Hinh liền nghiêng người nhìn chiếc đồng hồ Tây Dương đặt trong phòng, kim vừa mới chỉ canh ba. Bọn họ tối qua ngủ cũng hơi muộn. Nàng không khỏi nghĩ, Tứ gia cũng thật quá đáng thương.

Tứ gia trông thấy động tác nàng nhìn đồng hồ, không khỏi cười nhạt. Tiểu nha đầu này, thần sắc trên mặt đều dễ đoán đến nỗi muốn giả bộ ngốc cũng chẳng nổi. Hắn đưa tay ấn nàng trở lại trong chăn, làm ra bộ dáng bình thản như không có việc gì, rồi nhẹ khép màn mà bước ra ngoài. Vừa đứng sang một bên, Tô Bồi Thịnh cùng đám người đợi sẵn tiến lên hầu hạ thay y phục.

Màn giường là lụa mỏng Giang Nam cống tiến, trong ngoài hai tầng, từ trong nhìn ra bên ngoài chỉ thấy bóng người mông lung, ngẫu nhiên lộ ra vài phần ý cảnh.

Ôn Hinh cũng không ngủ lại, chỉ lấy gối của Tứ gia đặt dưới cánh tay, nửa nằm nửa bò nhìn ra ngoài, thấy hơn mười người xoay quanh một mình hắn mà bận rộn.

Có thể tận mắt thấy cảnh Tứ gia trong lịch sử rời giường lúc canh ba, đời sau không biết bao nhiêu người phải hâm mộ. Nếu để người ta biết nàng còn ôm hắn ngủ, e rằng lại càng thêm ghen tị ganh ghét.

Chỉ tiếc kỹ thuật xuyên qua này, giống như một chiếc vé máy bay một chiều, chỉ có thể để một mình nàng lén lút đắc ý.

Đèn lụa treo vừa sáng, tựa hồ như một tín hiệu. Tứ gia vừa ra đứng trong phòng, thái giám tạp dịch đã sớm bưng một thùng nước ấm chờ ngoài cửa. Nghe tiếng Tô Bồi Thịnh, hai tiểu thái giám trực đêm lập tức vén rèm cửa, để một đám người khác vào trong phòng. Cửa phòng ngủ vốn khép hờ cũng được mở rộng, lúc này Ôn Hinh mới nhìn thấy cảnh mười mấy người vây quanh Tứ gia chuyển động rầm rộ.

Thường ngày trước viện không có người từ hậu viện vào hầu hạ, Phỉ Thúy và Bích Tỉ cũng sẽ theo vào trải giường gấp chăn. Nhưng hôm nay Ôn Hinh còn ở đây, Tứ gia không mở miệng bảo nàng trở về Thính Trúc Các, hai người kia đành phải chờ ngoài cửa.

Tô Bồi Thịnh tự thân hầu hạ Tứ gia thay y phục. Bên cạnh, tiểu thái giám đã quỳ sẵn bưng thau đồng, trong thau là nước ấm đã chuẩn bị. Tứ gia rửa mặt rửa tay, lại có người dâng khăn lau. Tiểu thái giám bưng thau đồng và khăn kia an tĩnh lui ra, không phát ra nửa tiếng động.

Ngay lúc ấy, thái giám chải đầu tiến lên, đem mái tóc đen nhánh của Tứ gia chải chuốt cho bóng mượt, bện thành bím, buộc đuôi ngay ngắn vào xuyến ngọc tua rủ. Trước sau bất quá mười lăm phút công phu, tất thảy đều thu thập chu toàn.

Ôn Hinh nhìn mà mắt tròn miệng ngẩn, mấu chốt là từ đầu đến cuối, ngoại trừ tiếng nước động khi Tứ gia rửa mặt, liền không còn bất cứ thanh âm nào truyền ra. Nàng kinh ngạc tới nỗi miệng vô thức há hốc, hô hấp chậm lại.

Lần đầu thị tẩm ở tiền viện, lần đầu tận mắt thấy quy củ hoàng gia phong kiến, Ôn Hinh chợt cảm giác có một loại áp lực vô hình từ bốn phía ập đến. Đó là một khí tràng không nhìn được, không chạm được, song lại khiến người ta từ tận trong xương cốt dấy lên kính sợ.

Chính là hoàng gia nghi trượng.

Tứ gia đã hoàn tất các thủ tục, trừ Tô Bồi Thịnh ra, những người khác đều đồng loạt lui ra ngoài.

Trong lòng Tô Bồi Thịnh lúc này, trừ ba chữ “phục sát đất” viết hoa, thật không biết nên nói điều gì.

Cũng chỉ có Ôn cách cách như vậy, ở ngay trong màn không sợ trời không sợ đất mà gan dạ ngồi nhìn, cũng không thèm rời giường hầu hạ chủ tử.

Dù vừa rồi hắn đánh bạo len lén liếc qua một cái, rõ ràng là chủ tử tự tay ấn nàng trở vào trong chăn… nhưng mà, nàng cứ như vậy mà thật sự không dậy nổi?

Dù sao, từ khi hắn theo hầu Tứ gia đến nay cũng đã hơn mười năm, người như Ôn cách cách quả thật hiếm lạ.

Chưa từng thấy qua!

Tô Bồi Thịnh hơi khom lưng, đang chờ chủ tử ra ngoài. Kết quả khóe mắt lại thoáng thấy Tứ gia quay ngược trở lại, kinh ngạc nhìn người vén màn bước vào. Chỉ nghe thanh âm nhẹ nhàng truyền đến: “Trời còn chưa sáng hẳn, nàng nằm xuống ngủ tiếp đi. Nếu nhàm chán thì bảo người mang mấy quyển sách trở về xem cũng được.”

Tô Bồi Thịnh tròng mắt suýt rơi xuống đất, ngay cả cằm cũng muốn rớt. Mấy thứ khác còn tạm, nhưng sách trong thư phòng chủ tử mà cũng có thể …..

“Gia… thiếp muốn mang nhiều một chút, mấy quyển thiếp thích xem.”

Ôn cách cách rất đỗi tự nhiên lên tiếng. Tô Bồi Thịnh chỉ cảm thấy răng mình đều bắt đầu chua, nàng thật sự còn dám đòi hỏi!

“Được.”

Ngay sau đó, hắn liền nghe được Tứ gia cười nhẹ một tiếng. Tô Bồi Thịnh thật sự không biết nên nói gì.

“Nàng ngoan ngoãn, chờ gia rảnh sẽ qua thăm nàng.”

“Được ta chờ gia.”

Tô Bồi Thịnh càng nghe càng ê ẩm lồng ngực. Giọng Ôn cách cách kia rõ ràng hòa lẫn mấy cân mật, đến hắn—một thái giám—cũng thấy toàn thân mềm nhũn.

Quả nhiên, liền nghe được tiếng cười thấp của Tứ gia, rồi bóng dáng hiện ra: Ôn Hinh đang túm lấy tay áo chủ tử, hai người lại thân thiết quấn lấy nhau.

Tô Bồi Thịnh không dám nhìn thêm, vội vàng lặng như mèo bước lui ra ngoài.

***

Rời phủ, vừa ngồi lên ngựa, Tứ gia theo bản năng đưa tay khẽ vuốt khóe môi, mặt mày bất giác nhiễm mấy phần ý cười. Ôn Hinh nàng thật giống một tiểu miêu, miệng lưỡi sắc bén, lại hết lần này đến lần khác cứ như móc câu vương trên người hắn, lôi kéo không buông.

Hắn biết rõ tính tình nàng đặt ở hậu viện chắc chắn sẽ chịu thiệt, vốn nên bảo nàng thu liễm bớt vài phần. Thế nhưng mỗi khi đối diện ánh mắt ủy khuất kia, lời còn chưa đến miệng đã nghẹn trở lại.

Tứ gia tự nhận mấy năm nay theo Hoàng thượng rèn giũa trên triều, nhẫn lực tăng tiến không ít. Nếu đổi lại vài năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không dung được Ôn thị tùy hứng như thế.

Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy nuôi một con mèo nhỏ, để nàng dựa vào hắn nũng nịu, cũng là một loại lạc thú không tệ.

Dừng trước cửa cung uy vũ cao lớn, ý cười trên mặt Tứ gia lập tức thu sạch. Chờ đến Nam thư phòng, hắn lại khôi phục bộ dáng trầm ổn mà mọi người quen thuộc.

Nam thư phòng bên cạnh trắc điện đã ngồi không ít người: Tam gia, Ngũ gia, Thất gia, Bát gia, Cửu gia, Thập gia đều đến. Thấy Tứ gia vào, các huynh đệ tuổi nhỏ hơn đều đứng dậy hành lễ. Hắn cũng theo thứ tự đáp lễ với Tam gia lớn tuổi hơn, rồi mới an vị.

Tứ gia vừa ngồi xuống, Thập Tứ gia cũng sải bước tiến vào. Mới thành thân không bao lâu, khí sắc tinh thần vẫn còn hăng hái, cứ thế thoải mái chào một vòng rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ phúc hỗn chẳng kiêng dè kia, mặt Tứ gia liền sầm lại, cũng chẳng thèm để ý hắn.

“Sao không thấy Đại ca với Thái tử?” Vừa ngồi xuống, Thập Tứ gia liền thuận miệng hỏi, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào lỡ lời.

Tứ gia: ……

Người khác không tiện mở miệng, Tam gia lại chua lòm tiếp lời: “Lão Thập Tứ, ngươi tới muộn nên không biết. Đại ca với Thái tử vào gặp Hoàng a mã rồi. Chúng ta còn phải đợi lâu đấy.”

Thập Tứ gia tuy tùy hứng, nhưng không phải thật sự ngu. Nghe xong liền hiểu mình lỡ miệng, đành ngậm lại.

Thấy hắn im lặng, Tam gia lại không vui, liếc một vòng huynh đệ trong phòng, cuối cùng vẫn chĩa mũi nhọn về phía Tứ gia: “Lão Tứ, ngươi cũng biết chuyện Hoàng a mã muốn tây tuần rồi chứ?”

Vừa dứt lời, ánh mắt các a ca trong điện đồng loạt đổ dồn về phía Tứ gia. Tứ gia sắc mặt lạnh đi, thong thả gật đầu: “Tam ca, chuyện này truyền khắp rồi, đệ đương nhiên biết.”

Tam gia tựa như không thấy được sự lãnh ý kia, vẫn tiếp tục ép hỏi: “Vậy ngươi nói xem, lần này Hoàng a mã sẽ mang ai theo?”

Tứ gia nghe đến đây, trong lòng hận không thể bóp chết Tam gia một phen—rõ ràng là đang cố ý đào hố cho hắn nhảy vào.

【Chú giải: Năm Khang Hi thứ 42, Tứ gia vẫn là một tiểu tử 25 tuổi nóng hôi hổi, diện mạo xuất chúng, quyền thế đang lên, dáng người thì khỏi phải nói—cao ráo, cường tráng!】

« Chương trước
Chương tiếp »