Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 18: Sóng ngầm nơi hậu viện

« Chương trước
Chương tiếp »

Hiện tại trong phủ Tứ gia, thế cục bên trong vốn đã rối như tơ vò, tầng tầng chồng chéo. Trong phủ vốn không đặt lệ ngày ngày thỉnh an, nhưng thứ tự nhập phủ trước sau lại là chuyện khiến tình thế trở nên phức tạp.

Tống cách cách là người nhập phủ sớm nhất, vào phủ đã lâu, tính tình ôn nhu mềm mại, địa vị ổn định. Kế đến là Lý thị, nhập phủ sau nàng, hiện mang thân phận trắc phúc tấn, lại có thai trong người, càng được mọi người kiêng dè thêm vài phần. Sau cùng mới là phúc tấn chính thê—đại hôn long trọng, lễ nghi chu toàn, địa vị danh chính ngôn thuận đứng trên tất cả.

Ba vị chủ tử phân ra ba phương, tính tình mỗi người lại chẳng giống nhau, vì vậy phủ đệ tuy im ắng ngoài mặt nhưng trong đáy nước sóng ngầm lại dập dờn chẳng nghỉ.

Phúc tấn tuy là danh phận chính thê, nhưng lại vào phủ sau Tống thị. Tống thị nhập phủ trước, chẳng bao lâu liền hoài thai, lại thêm lúc bấy giờ Lý thị đang được sủng ái, cho nên phúc tấn vừa vào cửa chưa kịp đứng vững gót chân, liền sớm đã mất ba phần tự tin. Những quy củ vốn cần nàng chống đỡ, gặp phải Lý thị kiêu căng cậy sủng, cương ngạnh thị uy trước mặt, liền khó lòng dựng dậy.

Về sau Lý thị được phong trắc phúc tấn, lại liên tục sinh mấy hài tử, địa vị trong phủ càng như gốc rễ bám sâu vào đất, quy củ trong tay phúc tấn liền càng không chống đỡ nổi.

Mãi đến khi phúc tấn sinh được Hoằng Huy, thế lực mới miễn cưỡng có thể cùng Lý thị phân cao thấp.

Nhiều năm như vậy, Tống thị tuy tính tình thành thật, song vẫn là một mực mặc kệ thị phi. Phúc tấn chính danh chính vị đối đầu Lý thị đa tử đa phúc, thế lực một cân một lượng, tạm coi là cân bằng.

Một người có dung mạo xinh đẹp lại sinh nhiều con, một người chính thê danh chính ngôn thuận, hai bên cứ thế giằng co đã lâu.

Thế nhưng hiện nay trong phủ lại thêm Cảnh thị cùng Ôn Hinh, cái cân ấy đang dần bị phá vỡ.

Trong phủ ai nấy đều biết Ôn Hinh cùng Lý trắc phúc tấn xung đột, mà Tứ gia lại nghỉ tại Thính Trúc Các một đêm. Bởi vậy, ánh mắt chúng nha hoàn trong phủ nhìn về Thính Trúc Các đều khác hẳn ngày trước.

Vân Tú đến thiện phòng nhận thiện, nghe một đám nha hoàn to nhỏ chê bai Ôn cách cách, sắc mặt lập tức đen lại như than.

Vân Linh thấy thế liền hỏi nhỏ: “Ai chọc giận ngươi?”

“Không phải đám tiểu yêu lắm mồm ở thiện phòng thì còn ai? Một câu cũng sạch sẽ cũng không nói nổi.” Vân Tú nghiến răng, “Nhất định là bên Đông viện lại giở trò quỷ!”

Đám nha đầu kia nói nào là cách cách câu nhân hồ ly tinh, nào là không biết xấu hổ… Phi! Chẳng phải vị ở Đông viện kia lúc trước để đứng vững trong phủ, cũng là dựa vào một khuôn mặt đó sao?

Nói cách cách nhà mình, chẳng khác nào tự vả vào mặt người ấy!

Trong phòng, Ôn Hinh nghe Vân Tú làu bàu, chỉ cười nhạt, nửa nằm lên gối mềm, ung dung ăn mứt hoa quả. Không cần mỗi sáng đi chính viện dập đầu thỉnh an, khom lưng quỳ gối, đây có lẽ là điều khiến nàng — người xuyên tới — cảm thấy thoải mái nhất.

Lý thị lần này bị tức đến phát cuồng, mới nói năng không lựa lời như thế.

Chẳng lẽ nàng ta quên mình cũng chỉ là một thị thiếp sao? Bôi nhọ Ôn Hinh thì được gì, lẽ nào mặt mũi Lý thị sẽ sáng sủa hơn?

Nữ nhân này đầu óc đúng là có hố, chẳng qua cậy vào trong phủ nữ nhân ít, lại có thể sinh con, mới đứng vững được mấy năm nay.

Giờ cơm trưa bày ra cực kỳ phong phú: bốn món một canh — tổ yến hầm gan vịt, hạt sen hầm sườn heo, măng sợi xào gà, viên thủy tinh trong suốt, thêm một bát canh chân giò hun khói đậu hủ. Lại có một đĩa trúc tiết cuốn tiểu màn thầu, một đĩa đậu hủ nhân bánh bao. Nhìn sắc hương đều biết mới vừa ra nồi, chứ chẳng phải đồ hấp để sẵn từ sáng.

Nàng vốn dĩ trước kia cùng thiện phòng dùng bạc giao hảo, quan hệ coi như không tệ, nhưng hiện giờ những món được đưa đến lại rõ ràng không phải bạc là có thể đổi được.

Không phải do bạc mà nên, tự nhiên chính là do sủng.

Ôn Hinh ăn no nê rồi trong lòng cảm thấy khoan khoái. Sau giờ ngọ ngủ dậy, nàng khẽ nhìn đầu gối bầm tím của mình, trong lòng suy nghĩ—đêm nay không biết Tứ gia sẽ dừng chân nơi nào.

Lần này nàng có thể khiến Lý thị ngã một vố đau, hoàn toàn là bởi Lý thị quá mức sơ suất, căn bản không để nàng vào mắt, mới để lộ sơ hở, tự rước lấy phiền toái.

Hơn nữa, nàng vốn là bên chịu thiệt, bản thân thương tích rõ ràng. Nhưng Tứ gia đối với Lý thị, trừ việc tối hôm qua ngủ lại Thính Trúc Các xem như bù đắp cho nàng chút mặt mũi, ngoài ra đến nửa câu trách phạt cũng không có. Chỉ bằng điểm này, liền có thể nhìn ra nàng ta ở trong lòng Tứ gia rốt cuộc nặng – nhẹ thế nào.

Muốn thật sự lay động được Lý thị, tuyệt không thể chỉ dựa vào một hai trận khẩu thiệt chi tranh. Phải khiến Lý thị nếm một tịch chi công — một đòn đủ để nàng ta kinh tâm khiếp đảm, không dám khinh thường nữa.

Mà muốn làm được điều ấy, trước hết phải nâng chính mình lên cao hơn một bậc trong lòng Tứ gia. Chỉ tiếc, xem tính tình Tứ gia, việc này lại không dễ dàng như vậy.

Ôn Hinh khẽ nhắm mắt hồi tưởng, trong đầu lật lại từng trang sử mà đời trước nàng từng xem. Khang Hi năm bốn mươi hai — năm này ký ức của nàng sâu sắc nhất. Tác Ngạch Đồ bị giam vào Đại Lý Tự, triều đình phong ba không ngớt. Cũng trong năm này có hai việc trọng đại: Nhiệt Hà Hành cung bắt đầu xây dựng, và thánh thượng tây tuần.

Ý niệm xoay chuyển trong lòng, Ôn Hinh thầm cười khổ. Cuộc sống này không phải phim truyền hình, càng không phải tiểu thuyết để nàng muốn thế nào thì thế ấy.

Tứ gia là người thế nào? Chỉ cần ra khỏi kinh thành, trừ phi là chuyến quân vụ khẩn cấp, bằng không bất kể theo thánh thượng nam hạ hay đi tái ngoại, hoặc như lần tây tuần này, đều phải mang theo người trong phủ hầu hạ tùy thân.

Nàng chính là muốn đánh chủ ý vào chuyến tây tuần này. Nếu có thể khiến phúc tấn mở miệng, để nàng theo Tứ gia cùng đi, đường dài mấy tháng trời, ngày đêm hầu cận… Dù là băng đá cũng có thể sưởi thêm vài phần ấm, huống hồ Tứ gia cũng chỉ là một nam nhân.

Lý thị đang mang thai, tự nhiên không thể đi. Còn lại Tống cách cách, Cảnh cách cách cùng các thị thê khác đều có thể nằm trong danh sách được phúc tấn chọn. Ôn Hinh biết rõ, phúc tấn chưa chắc đã chọn nàng.

Theo lẽ thường, Cảnh thị còn chưa thị tẩm, việc đưa nàng ấy theo tây tuần cũng là hợp lễ.

Ôn Hinh chỉ nhớ mơ hồ thời gian Tứ gia nhập đoàn tây tuần: mậu thu xuất kinh, đông hàn hồi đô, kịp trở về đón tiết. Tính ra… cũng sắp đến thời điểm rồi.

Trong hậu viện, các phòng tai mắt đều đang nghe ngóng, chỉ chờ xem đêm nay Tứ gia sẽ nghỉ ở nơi nào. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người — liên tiếp bảy tám ngày, Tứ gia chưa từng bước vào hậu viện nửa bước.

Ôn Hinh thật cũng bó tay chịu thua.

Nếu không phải phủ y ngày ngày đến xem nàng, kê thuốc, đổi thuốc, cho đến khi bầm tím trên đầu gối nàng hoàn toàn tan hết… nàng suýt nữa cho rằng Tứ gia đã quên mất nàng rồi. Tứ gia không vào hậu viện, phúc tấn cũng không thể có biện pháp gì.

Thư phòng tiền viện là nơi Tứ gia xử lý chính vụ cùng công vụ của phủ, nàng đâu dám nhúng tay. Nhiều nhất cũng chỉ có thể sai người khẽ hỏi một câu, đó đã là tận lực.

Trong mười lăm ngày này, các phòng đều theo lệ đến chính viện thỉnh an. Ôn Hinh cũng lần nữa đối diện Lý thị, vừa nhìn thấy người liền làm vẻ kinh hồn táng đảm, nét mặt còn mang vài phần run sợ như chưa thoát nổi cái bóng lần trước.

Một màn ấy khiến Lý thị tức đến buồn nôn không nhẹ, mà phúc tấn thì lại khẽ thở ra, xem như trong viện tạm an ổn.

Qua mấy ngày, Tứ gia rốt cuộc cũng đặt chân vào hậu viện. Tin tức thánh thượng tây tuần, Tứ gia theo hầu thánh giá, cũng theo đó truyền khắp trong phủ.

Ôn Hinh có chút ngoài dự liệu, nàng vẫn tưởng ít nhất phải đợi qua ban kim tiết (một lễ tiết của Bát kỳ – Mãn châu) rồi mới xuất kinh. Không ngờ ban kim tiết còn chưa tới, thánh thượng đã muốn xuất phát.

Ban kim tiết đối với người Mãn châu, là đại lễ quan trọng chẳng khác nào ngày tết, so với quốc khánh của đời sau lại càng thêm vài phần long trọng.

Tứ gia trở về chỉ ở chính viện chốc lát, cùng phúc tấn nói đôi câu về việc tây tuần, liền lại vội vã ra ngoài, một khắc cũng kéo không được. Mà hậu viện nhất thời như nổi sóng: Tứ gia đi tây tuần, phúc tấn tất nhiên phải chọn người đem theo hầu hạ.

Ngay cả người ngày thường an ổn như Cảnh thị, mấy ngày nay cũng đến chính viện thỉnh an cần mẫn khác thường.

“Cách cách, Cảnh cách cách bên kia đối với phúc tấn thân thiết như vậy, người cũng nên đến chỗ phúc tấn thỉnh an mới phải.” Vân Linh lo lắng khuyên nhủ, trong lòng gấp đến phát sốt.

Nếu để Cảnh thị đoạt tiên cơ, một chuyến tây tuần đi mấy tháng, chỉ sợ chủ tử gia sẽ ghi nhớ người ấy sâu thêm một tầng. Cách cách nhà mình lại không có nửa điểm sốt ruột, thật là cấp chết người.

“Không riêng gì Cảnh cách cách,” Ôn Hinh nhếch môi cười lạnh, “ngay cả Tống cách cách, người vốn chẳng tranh cùng ai, cũng đã ra mặt rồi.” Nàng thong thả tự đắc nhấm ngụm trà, khóe mắt mang theo ý cười, “Đừng quên, trong phủ còn bao nhiêu thị thê chưa kể đến. Cách cách nhà ngươi vội vàng xông lên làm gì? Không cần gấp.”

“Làm sao có thể không gấp được?” Vân Tú cũng tiến lại, giọng đầy lo lắng. “Nô tỳ nghe nói, chủ tử gia định chỉ mang theo một người, sợ trên đường phiền toái.”

Nếu mang hai người thì thế nào cũng có phần cách cách. Nhưng chỉ một người… Các nàng vừa nghĩ tới phúc tấn có khả năng sẽ chọn Cảnh cách cách, trong lòng liền cảm thấy gấp gáp hơn.

Đúng lúc này, Triệu Bảo vội vã chạy vào, cúi mình bẩm: “Cách cách, Vương Đức Hải ở tiền viện đến.”

Ôn Hinh thoáng ngạc nhiên — Vương Đức Hải tới làm gì? Nàng lập tức ngồi thẳng, khóe môi khẽ cong, thần sắc sáng lên: “Nhanh mời vào!”

Vương Đức Hải là đồ đệ của Tô Bồi Thịnh, bình thường không dễ xuất hiện ở hậu viện. Giờ phút này đến, hẳn là có việc.

Người vừa vào cửa liền cúi mình hành lễ: “Nô tài Vương Đức Hải tham kiến cách cách.”

Ôn Hinh vội bảo Triệu Bảo đến đỡ người dậy, mỉm cười hỏi: “Vương công công khách khí rồi. Không biết công công lần này đến, là chủ tử gia có điều gì phân phó?”

« Chương trước
Chương tiếp »