Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 13: Mượn cơ hội trừng phạt

« Chương trước
Chương tiếp »

Trong chính sử, ghi chép về Lý thị vốn thưa thớt, bất quá cũng chỉ có hai điểm có thể xác định.

Một là, sau khi Tứ gia đăng cơ, các vị Trắc phúc tấn đều cùng nhau sinh hạ bốn vị hoàng tử, nhưng Niên thị được tấn phong Quý phi, còn Lý thị chỉ được phong làm Tề phi.

Hai là, người duy nhất có thể trưởng thành cuối cùng là Hoằng Thời, chẳng những tự mình chuốc lấy họa mà mất mạng, còn liên lụy khiến cả Lý thị cũng bị kéo theo, vận mệnh đổi khác hoàn toàn.

Ôn Hinh kỳ thật vẫn không sao hiểu nổi kết cục đó của Lý thị. Dù sao nàng cũng xem như nữ nhân đi theo Tứ gia từ sớm, từng được sủng ái, lại sinh nhiều hài tử. Theo đạo lý mà nói, cho dù nam nhân kia có vô tình với nàng, thì nể tình con cái, cũng sẽ không đến mức tuyệt tình như thế.

Nhưng hiện tại, Ôn Hinh đã có vài phần minh bạch, với tính tình như Lý thị, nàng có thể đi đến bước đường ấy, thật sự chẳng có gì lạ.

“Thiếp thân bái kiến Trắc phúc tấn.” Ôn Hinh đứng trước mái hiên đình, theo đúng quy củ mà hành lễ vấn an.

Nửa quỳ nửa ngồi, tư thế khó chịu vô cùng, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe giọng Lý thị vang lên, quả nhiên là muốn nhân cơ hội làm khó nàng.

“Lúc này không còn cái miệng lanh lợi ấy nữa sao?” Lý thị nhếch môi trào phúng, nhìn Ôn thị như đã quen việc nàng “giả bộ nhu thuận”.

“Trắc phúc tấn nói, thiếp thân không hiểu.” Ôn Hinh trong lòng hận đến nghiến răng vì phải quỳ trước mặt nàng ta, nhưng ngoài miệng lại không thể làm khác.

Lý thị vốn không ưa dáng vẻ lạnh nhạt mà vẫn vững vàng của Ôn Hinh, khóe môi càng nhếch lên, đôi mắt âm u nhìn nàng: “Ngươi vào trong rồi nói.”

Trong lòng Ôn Hinh lập tức dâng lên cảm giác bất an. Lý thị đang mang thai, nếu thật xảy ra chuyện gì, dù nàng có trăm miệng cũng không thể biện giải. Rõ ràng Lý thị không hề có ý tốt.

“Trắc phúc tấn phân phó, nô tài nào dám không tuân. Chỉ là tay chân nô tài vụng về, sợ lỡ làm kinh động đến Trắc phúc tấn. Nô tài vẫn là ở bên ngoài chờ phân phó thì hơn.” Thà gánh tội “bất kính”, Ôn Hinh cũng không dám đánh cược với tâm tư của Lý thị.

Quả nhiên, Lý thị nổi giận, lạnh giọng nói: “Ôn Cách cách thật là lớn gan! Một Trắc phúc tấn như ta cũng không sai sử được ngươi hay sao?”

Cách cách tuy chỉ là thiếp, nhưng cũng là thiếp được ghi chép chính thức trong gia phả của phủ Tứ Bối lặc. Lý thị nói như vậy, khó tránh khỏi có đôi phần lạm quyền. Cách cách là thiếp của Tứ gia, hầu hạ Tứ gia, chứ không phải được đưa tới để hầu hạ Trắc phúc tấn.

Nếu không, bên người trắc phúc tấn cần nhiều nha hoàn, thái giám đến thế để làm gì?

Thế nhưng, Trắc phúc tấn lấy thân phận đè người, Ôn Hinh lại chỉ có thể khom lưng chịu đựng.

“Trắc phúc tấn bớt giận. Không phải thiếp thân không muốn hầu hạ Trắc phúc tấn, chỉ là thiếp thân sợ lỡ tay va chạm. Dù sao Trắc phúc tấn hiện đang mang thai, mọi sự đều nên cẩn trọng.” Ôn Hinh kiên quyết không bước tới, dù Lý thị cố ý mượn cớ phát tác, nàng cũng không dại gì tiến lên.

“Ngươi thật to gan. Nếu miệng lưỡi đã dám hồ nháo, bất kính phạm thượng, vậy thì quỳ xuống.” Lý thị trong lòng có phần thất vọng—Ôn thị này mà lại thật sự thông minh đến thế, một mồi nhử cũng không chịu mắc. Nhưng bỏ qua như vậy thì nàng lại khó nuốt cục tức trong ngực.

Một tiểu cách cách nho nhỏ mà cũng dám đoạt sủng của nàng—dù là ý của Phúc tấn thì sao? Nàng không thể làm gì Phúc tấn, chẳng lẽ còn trị không được một tiểu cách cách?

Sau lưng, Vân Linh suýt nữa đã bước lên lý luận, nhưng Ôn Hinh nghiêng người ngăn lại, không chút do dự mà quỳ xuống.

Vân Linh thấy vậy, cũng cắn răng quỳ theo.

Lý thị ngồi trong đình, từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh đang quỳ bên ngoài. Trên khuôn mặt nàng, vẻ đắc ý không kìm được mà tràn ra.

Tháng bảy, trời lúc này đúng lúc nắng gắt, chẳng mấy chốc mà trên trán Ôn Hinh đã túa mồ hôi, lưng áo cũng dần bị thấm ướt.

Lý thị bưng chung trà, uống hết một chén rồi mới để Chu ma ma đỡ nàng từ từ đứng dậy. Nàng chẳng buồn bảo Ôn Hinh đứng lên, chỉ ung dung khoác tay Chu ma ma, dẫn theo một đoàn người mênh mông mà nghênh ngang rời đi.

Lý thị không nói khi nào được đứng dậy, Ôn Hinh chỉ có thể quỳ mãi như vậy.

Một canh giờ trôi qua, hai đầu gối đã tê dại, chân nàng đã mất cảm giác, cũng không còn thấy đau.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên tới Thanh triều, nàng phải chịu loại cực hình này.

Nàng sẽ nhớ kỹ!

“Cách cách, không thể cứ quỳ mãi thế này, nô tỳ đi cầu xin Phúc tấn.” Vân Linh cắn răng nói.

Lý Trắc phúc tấn rõ ràng cố ý—cố ý không nói thời hạn, để Cách cách quỳ đến không thể kêu oan, dù chủ tử gia có hỏi, nàng ta sẽ nói Cách cách tính tình cứng đầu, tự mình muốn quỳ.

Những thủ đoạn lăn lộn người như vậy, ở Nội vụ phủ Vân Linh đã thấy nhiều rồi. Không phải loại lợi hại rõ ràng, nhưng lại thâm độc, âm hiểm lạ thường. Nếu cứ vậy mà quỳ suốt cả một ngày, chân Cách cách còn giữ được sao?

“Không vội, cứ quỳ đi.” Ôn Hinh nhạt giọng nói.

Nàng quỳ lâu như vậy, phủ Tứ Bối lặc chỉ lớn từng ấy, nàng không tin chính viện lại hoàn toàn không hay biết.

Phúc tấn giờ chưa ra mặt, chẳng qua là mượn tay Lý thị chỉnh nàng một phen, để nàng hiểu rằng nếu không có chính viện che chở, nàng ở trong phủ này sẽ gian nan đến mức nào. Dù sao nhiều nhất cũng chỉ thêm nửa canh giờ nữa, người của chính viện ắt sẽ tới.

Phúc tấn hiện giờ vẫn còn cần dùng đến nàng, tự nhiên sẽ không thật sự mặc kệ. Vân Linh nhìn Cách cách bình tĩnh trầm ổn, trong lòng cũng dần yên tâm trở lại, nàng tin tưởng cách cách nhà mình trong lòng chắc hẳn đã có chủ ý. Nhưng mối hận hôm nay, nàng sẽ khắc sâu vào tâm khảm—sớm muộn cũng có ngày phải đòi lại.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Ôn Hinh, lúc La ma ma đến thì nàng đã quỳ đủ một canh giờ rưỡi.

“Cách cách mau đứng lên.”

La ma ma bước nhanh lại gần, tự mình đỡ Ôn Hinh dậy, khẽ thở dài, giọng mang vài phần bất đắc dĩ: “Khiến Cách cách chịu ủy khuất rồi. Chỉ là Phúc tấn tạm thời không tiện làm mất mặt Trắc phúc tấn.”

“Ma ma nói quá lời. Thiếp thân biết Phúc tấn khó xử, không dám oán trách nửa phần. Ma ma đặc biệt đến thế này, trái lại là thiếp thân đã khiến Phúc tấn thêm phiền lòng.” Ôn Hinh cảm kích đáp.

La ma ma lại thở dài: “Tính tình Trắc phúc tấn xưa nay vẫn vậy, về sau Cách cách tránh bớt được thì hơn.”

Ôn Hinh nhẹ gật đầu, cáo từ La ma ma rồi đưa tay cho Vân Linh đỡ trở về. Chủ tớ hai người bước đi khập khiễng, dáng vẻ thật khiến người ta nhìn mà thấy xót xa.

La ma ma nhìn theo bóng lưng Ôn Hinh một hồi lâu, lúc này mới quay về chính viện.

“Ôn thị đã về? Có nói gì không?”

“Ôn Cách cách vô cùng cảm kích phúc tấn đã ra mặt. Ít nhất bề ngoài không thấy nàng oán trách. Nô tỳ xem ra, Ôn Cách cách lần này hẳn đã ghi thù Lý Trắc phúc tấn rồi.” La ma ma thấp giọng đáp.

“Lý thị kia chẳng qua là dựa vào cái thai trong bụng mà vững khí thôi. Nếu trong phủ ta không thiếu nữ nhân, nàng làm gì có ngày hôm nay.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng rõ—Lý thị đúng là vận khí tốt, không chỉ có được vận tốt, mà cái bụng của nàng cũng tốt, còn có thể sinh được. Đó mới là phúc khí lớn nhất.

Không giống nàng—gả cho Tứ gia chỉ sinh được Hoằng Huy, mà nay… Tứ gia không phải không tới chính viện, chỉ là thân nàng không biết tranh đấu, mấy năm rồi vẫn không thể lại mang thai.

La ma ma trong lòng cũng thầm cảm khái Lý Trắc phúc tấn vận may như phân chó, đang còn sững sờ thì nghe Phúc tấn phân phó: “Việc hôm nay truyền đến tiền viện một chút. Tốt nhất khiến chủ tử gia tối nay đến Thính Trúc Các.”

Ánh mắt La ma ma sáng lên—Ôn Cách cách hôm nay chịu thiệt như vậy, gặp chủ tử gia tất nhiên sẽ đưa lời cáo trạng. Tân hoan – cựu ái va vào nhau, xem chủ tử gia sẽ phán nghiêng về đâu.

Mặc kệ nghiêng về ai, chính viện chỉ cần ngồi xem náo nhiệt là được. Hơn nữa, cũng có thể mượn cơ hội thăm dò tâm tư chủ tử gia đối với Ôn Cách cách, nhân tiện xem thử năng lực và thủ đoạn của nàng tới đâu.

« Chương trước
Chương tiếp »