Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 12: Nàng lại thành chê cười

« Chương trước
Chương tiếp »

Tấm lụa xanh biếc lại thêm viền hoa văn tinh xảo, chế thành bộ trang phục Mãn thanh tứ thân như ý, sắc lam thanh lãnh, nhìn thật nhã nhặn, không đến mức làm người ta cảm thấy chói mắt. Dưới chân nàng là đôi thiển lam hoa mai văn bình đế, mũi giày thêu một đóa mai vàng, nhụy hoa lại dùng trân châu lớn nhỏ kết thành, theo từng bước đi mà ẩn hiện, thật mỹ lệ vô song.

Ôn Hinh đưa tay khẽ vuốt bộ diêu thoa bạc pháp lang văn hồ điệp, đây là phúc tấn ban thưởng, vô cùng tinh xảo, càng nhìn càng vui mắt.

Xem canh giờ đã không còn sớm, nàng vội dùng chút điểm tâm. Đang định bước ra cửa, liền thấy Trương Thuận Hỉ ở tiền viện dẫn theo hai tiểu thái giám tới, trên mặt mang theo nụ cười cung kính, hướng nàng thỉnh an rồi nói: “Cách cách, đây là chủ tử gia đặc biệt phân phó nô tài mang tới.”

Hai tiểu thái giám trước sau nâng lên một khay điền sơn đỏ thẫm, trên khay phủ tấm lụa đỏ. Ôn Hinh liền quay người về phía tiền viện, uốn gối đáp lễ, môi cong nhẹ nở nụ cười: “Đa tạ chủ tử gia ban thưởng.”

Trương Thuận Hỉ sai người đưa khay lên. Triệu Bảo bên này cũng đã bưng khay có ba túi tiền, cái lớn đưa Trương Thuận Hỉ, hai cái nhỏ đưa cho hai tiểu thái giám, miệng không ngừng nói lời cảm tạ: “Thật vất vả cho Trương ca ca một chuyến.”

“Vì chủ tử gia làm việc, nô tài nào dám nói cực nhọc.” Trương Thuận Hỉ cười hòa khí đáp lời. Hắn đã sớm nghe nói Ôn cách cách dung mạo như xuân hoa, nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên không nói quá lên chút nào.

Khó trách sáng sớm nay, khi chủ tử gia phân phó mở kho, Tô Bồi Thịnh lại lựa ra không ít đồ tốt ban xuống. Xem ra chủ tử gia đối với vị Ôn cách cách này, chung quy là có ba phần vừa mắt.

Nói mấy câu cát tường, Trương Thuận Hỉ liền cáo lui. Hiện tại Ôn cách cách còn chưa tới mức khiến hắn phải tận lực nịnh bợ.

Đợi bọn họ lui hết, Ôn Hinh mới nâng tấm lụa đỏ trên khay nhẹ nhàng mở ra. Chỉ thấy trong đó một bộ kim thoa mạ vàng khảm bảo thạch, tinh mỹ phi phàm.

Còn trên chiếc khay thứ hai, lại là một bộ trâm cài tóc bằng bạc có khắc hoa văn tỉ mỉ, tuy chỉ là bạc, nhưng bất luận đường nét hay chất liệu, đều vượt xa những thứ nàng vốn sở hữu lúc này.

Phần ban thưởng như thế này rốt cuộc có tính dày nặng hay không, nàng cũng nhất thời khó đoán. Chỉ đành chờ lúc quay về hỏi thăm người khác khi đó được ban những gì, rồi mới có thể đối chiếu tường tận.

Ôn Hinh sai Triệu Bảo đem đồ giao cho Vân Tú thu lại cẩn thận, rồi tự mình mang theo Vân Linh men theo hành lang uốn khúc, một đường hướng chính viện mà đi.

Dọc đường bước chân khó tránh có phần không được tự tại, tốc độ chậm hơn thường nhật. Vân Linh kề cận bên cạnh, đỡ lấy cánh tay nàng, lúc này mới khiến thân thể nhẹ bớt vài phần khó chịu.

Chờ đến khi vào đến chính viện, phúc tấn đã sớm an tọa. Trong phòng, Lý thị cùng các phân vị đều đã ngồi chỉnh tề. Nàng vừa bước vào, nhất thời, mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người nàng.

Ôn Hinh tiến lên, động tác lưu loát, hành đại lễ thỉnh an phúc tấn, nhẹ giọng nói: “Là thiếp thân đã tới trễ, thỉnh phúc tấn trách phạt.”

Động tác không nhanh không chậm, đúng mực, trên mặt cung kính, không kiêu không nịnh. Phúc tấn nhìn vậy, ý cười cũng đậm thêm mấy phần, nói: “Đứng dậy đi. Biết ngươi là tiếp gia thưởng mới đến chậm, không sao.”

Ôn Hinh hơi cúi đầu, giọng nói mang theo chút thanh nhu: “Đa tạ phúc tấn rộng lượng.”

Thần thái nàng mềm mại như thủy, nhìn vào liền thuận mắt, khiến phúc tấn trong lòng càng thêm vừa lòng.

Ngay chính lúc đó, Lý thị bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí nghe như êm dịu mà hàm ý châm chọc: “Phúc tấn thật đúng là nhân hậu quá mức. Ôn thị tới muộn, đã là tổn hại quy củ trong viện, như thế nào cũng nên phạt để làm gương. Nếu không, ngày sau các tỷ muội thi nhau bắt chước, vậy còn ra thể thống gì?”

Ôn Hinh cúi mắt, trong lòng sáng tỏ. Phúc tấn cùng Lý thị xưa nay chẳng hòa thuận, phúc tấn lại không thể công khai tranh chấp cùng Lý thị mà khiến người sau lưng nói nàng không bao dung người dưới, làm tổn hại mặt mũi vợ cả.

Cho nên giờ phút này, nếu nàng đã nhận cái chống lưng của phúc tấn, nàng nhất định phải làm ra cái tư thái khiến hai bên đều thuận lòng…

Huống chi, Lý thị khi dễ nàng cũng chẳng phải lần đầu. Sau khi thị tẩm, trong lòng nàng cũng đã có vài phần tự tin, ở trước mặt phúc tấn, nàng nếu còn để cho Lý thị áp chế, vậy chẳng phải quá mức nhu nhược, về sau còn có thể dùng được ở đâu?

Về công về tư, bước này, Ôn Hinh đều tuyệt đối không thể lui.

“Thiếp thân ngu muội, thật sự nghe không hiểu ý tứ của trắc phúc tấn.” Ôn Hinh hơi nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý thị, hàng mi khẽ nhíu, lộ ra ba phần nghi hoặc, “Theo ý trắc phúc tấn, thiếp thân lẽ ra không nên tiếp nhận ban thưởng của chủ tử gia, phải đem người chủ tử gia phái tới đuổi ra khỏi viện mới là giữ đúng quy củ sao?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Lý thị liền trầm xuống, ngũ quan diễm lệ lập tức hiện vài phần sắc bén, ánh mắt lạnh như châm nhọn đâm thẳng Ôn Hinh: “To gan! Ngươi dám bôi nhọ bổn trắc phúc tấn, ngươi biết tội không?”

“Thiếp thân không biết.” Ôn Hinh thần sắc thản nhiên, đối diện không né tránh, “Nhờ trắc phúc tấn chỉ điểm. Thiếp thân rốt cuộc sai ở chỗ nào? Nên nghe theo lời trắc phúc tấn mà tỏ ra bất kính với chủ tử gia, chẳng lẽ đó mới là đúng? Thiếp thân quả thực ngu muội, nghĩ mãi cũng không thông.”

“Ôn thị, ngươi … !”

“Được rồi.” Phúc tấn cau mày, lạnh nhạt cắt ngang lời Lý thị, “Ôn cách cách làm việc cũng không tính là thất lễ. Trong phủ, luôn phải đặt việc hầu hạ chủ tử gia lên trước. Lý thị, ngươi vào phủ nhiều năm, thân tại vị trắc phúc tấn, thưởng của chủ tử gia ban xuống, ngươi cũng đã từng tiếp qua không biết bao nhiêu lần. Ngươi từng dám cự tuyệt sao?”

“Thiếp thân không dám.” Lý thị cho dù lòng đầy bất cam, bị phúc tấn chặn họng, lúc này cũng đành phải nhẫn nhịn lui một bước, “Thiếp thân cũng chỉ muốn nhắc nhở Ôn thị một câu, đừng vì mới được chút sủng ái mà sinh kiêu, trong mắt không còn phúc tấn.”

Khó có khi nhìn thấy Lý thị bị nghẹn đến chật vật như vậy, phúc tấn tự nhiên vô cùng vừa lòng nhìn sang Ôn Hinh. Nghe Lý thị còn cố chấp không buông, nàng nhàn nhạt nói: “Được rồi, biết ngươi là có ý tốt, Ôn cách cách mới nhập phủ vừa được ân sủng, quy củ chưa đủ, từ từ học cũng được. Huống chi, nàng cũng chưa làm sai. Ngươi nếu muốn nhắc nhở, cũng không cần quá nghiêm khắc, tránh lại dọa đến nàng.”

Lý thị nàng hiện thân đang mang thai, phúc tấn chỉ cần nhẹ nhàng điểm một câu, nàng liền không dám manh động, càng không thể tùy tiện sinh sự.

Tống cách cách vẫn như khúc gỗ, luôn giữ im lặng, đứng yên ngoài cuộc, tựa hồ với hết thảy đều không liên quan.

Cảnh thị ngồi một bên, âm thầm quan sát Ôn Hinh. Chỉ thấy ánh mắt nàng ta giữa mi khép hờ ẩn vài phần mị ý, đúng là phong tình chỉ phụ nhân sau khi viên phòng mới có. Lại nhìn hôm nay nàng ta ăn mặc, so với chính mình thật tốt biết bao. Rõ ràng nhập phủ cùng ngày, vậy mà tình thế hai người lại một trời một vực.

Phúc tấn thiên vị đã rõ, thêm vào Ôn thị bản thân cũng có bạc tùy thân, khác hẳn nàng trước kia vào phủ, trong nhà chẳng cấp được bao nhiêu, bạc phòng thân cũng thật sự eo hẹp. Nay Ôn thị thừa sủng, còn nàng lại thành chê cười, đứng ở nơi này, trong ngoài đều không bằng người.

Nhìn Lý trắc phúc tấn gây khó xử cho Ôn Hinh, trong lòng Cảnh thị cũng khó tránh dâng một tia vui sướng. Nhưng lại nhìn phúc tấn vừa rồi bảo vệ Ôn Hinh, liền dâng lên mấy phần bất bình. Được sủng quả nhiên vẫn khác, đến cả việc đối đầu với trắc phúc tấn cũng mang theo ba phần tự tin. Chẳng rõ Ôn thị này là hồ đồ thật, hay là đang giả ngốc.

Mới thừa sủng một đêm, đã dám mượn thế phúc tấn mà bất kính với trắc phúc tấn, nóng nảy như vậy, nếu truyền đến tai chủ tử gia… Một Lý thị thân mang hài tử, lại đã sinh một gái một trai, phân lượng tự nhiên không phải một cái cách cách mới vào phủ có thể sánh được.

Nghĩ đến đây, Cảnh thị thầm thở ra một hơi. Trước đó còn cảm thấy Ôn thị xử lý chuyện thiện phòng khá vững vàng, khiến nàng bất an, cứ tưởng gặp phải kình địch. Hôm nay xem ra nàng ta… cũng chỉ đến vậy.

Lý thị kiêu ngạo trong phủ đã nhiều năm, tự nhiên sẽ không vì phúc tấn nhắc nhở đôi câu mà liền thu liễm. Phúc tấn càng bảo hộ, nàng càng không tin một Ôn cách cách nhỏ bé, lại có thể xoay chuyển trời đất.

Từ chính viện thỉnh an trở ra, mới đi chưa được bao xa, Ôn Hinh đã bị người của Lý thị chặn lại.

Ngọc Thủy đứng ở tiền đình, nhìn Ôn cách cách, trong mắt mang theo ngạo khí cùng mấy phần khinh miệt, vênh cằm nói:

“Trắc phúc tấn nhà ta thỉnh Ôn cách cách sang đình nói chuyện. Cách cách, xin mời.”

Ôn Hinh bước chân khẽ dừng. Nàng cố ý ra khỏi chính viện chậm hơn Lý thị vài bước, không nghĩ tới người này quả nhiên có thù tất báo, đã phái người chờ sẵn ở đây.

« Chương trước
Chương tiếp »