Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng
Chương 9: Không phải nàng ngang ngược, là nàng không có đầu óc!
Cứ như vậy, lời châm chọc trắng trợn buông ra, khiến sắc mặt Cảnh cách cách trong thoáng chốc tái nhợt vô lực, thân hình khẽ lảo đảo, mềm nhũn suýt ngã xuống đất.
Nàng biết dung mạo mình vốn không tính là xuất sắc, chỉ là bị người ta thẳng thừng chỉ điểm như vậy, nỗi nhục ấy quả thực khiến nàng vừa thẹn vừa giận muốn chết, hận không thể lập tức tìm chỗ chui xuống cho khuất mắt thiên hạ. Nhưng nàng không dám. Chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, ngay cả nửa câu phản bác cũng không dám thốt ra, mặc cho Lý thị tùy ý chế nhạo.
Ôn Hinh vô thức liếc mắt qua Tống cách cách – người từ nãy đến giờ vẫn hờ hững như chẳng hề liên quan – liền thấy nàng hơi do dự, song rốt cuộc vẫn không mở miệng.
Trong lòng Ôn Hinh liền hiểu rõ: Tống cách cách không muốn vì một tân nhân mà đối chọi với Lý thị. Huống hồ mọi người chẳng có bao nhiêu giao tình, Tống cách cách quả thực không cần vì Cảnh cách cách mà tự đưa mình vào thế bị Lý thị công kích.
Bo bo giữ mình, ai chẳng vậy.
Ôn Hinh lại càng sẽ không mở miệng. Vốn dĩ nàng đã từng bị Lý thị âm thầm tính toán không ít, giờ mà nói thêm một câu chẳng khác nào đưa nhược điểm đến tận tay đối phương. Hơn nữa, thuở mới vào phủ, Cảnh cách cách đối với nàng vốn đầy địch ý, nàng đến nay vẫn còn nhớ rõ. Loại người như vậy… nói thật, nàng chẳng hề muốn có quá nhiều giao hảo. Huống chi, người kia trong lịch sử có thể sống đến cuối cùng, lại phong quang như thế, thủ đoạn tất nhiên cao hơn nàng nhiều. Ôn Hinh nghĩ vậy, liền thấy mình không cần thiết uổng phí tâm tư.
Cảnh cách cách đứng như trời chồng, lòng còn giữ chút hy vọng có ai thay mình nói một câu. Nhưng Tống cách cách tư lịch thâm sâu lại như tu sĩ nhập định, nửa lời không nói, Ôn cách cách cùng nàng vào phủ, giao tình cũng nhạt như nước, tự nhiên càng không vì nàng mà ra mặt. Hai người đều im lặng, khiến nàng tức tối mà bất lực, trong lòng nghẹn lại không biết làm sao.
Đúng lúc ấy, may mắn là phúc tấn bước ra, Cảnh thị rốt cuộc được giải vây.
“Trắc phúc tấn đây là muốn làm cái gì? Cảnh cách cách mới vào phủ chưa bao lâu, có chút quy củ chưa tường tận cũng là bình thường, nhẹ nhàng chỉ bảo lại nàng đôi câu là được.”
Phúc tấn ung dung ngồi xuống, nâng chén trà nhấp một ngụm rồi tiếp lời: “Ta ngược lại thấy Cảnh cách cách không tệ. Nàng tuổi còn trẻ, dung mạo lung linh tựa như xuân thủy, đương nhiên nên trang điểm tươi tắn. Chúng ta nhìn cũng thuận mắt, chủ tử gia thấy được cũng cảm thấy vui vẻ.”
Lý thị nghe vậy sắc mặt liền cứng đờ. Câu “nàng tuổi còn trẻ” chẳng phải đang châm chọc nàng già rồi hay sao?
Cảm giác không phục trỗi lên trong lòng, nàng liền cao giọng: “Ta đây chẳng qua nghĩ đại a ca mới mất không bao lâu nàng ta liền… ăn mặc lòe loẹt như vậy thực sự khó coi.”
Phúc tấn sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Lý thị sắc bén hơn vài phần.
Ôn Hinh trong lòng thầm bái phục Lý thị một cái—đây đâu phải ngang ngược, đây là không có đầu óc! Nàng phải chăng đã quên, chính mình còn có đứa con trai không thể nuôi lớn.
Quả nhiên, lời vừa dứt, Ôn Hinh liền nghe phúc tấn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Năm đó Hoằng Phân còn chưa tròn tháng, ta ngược lại không nhớ rõ ngươi đã từng tuân thủ quy củ.”
Lý thị nghe vậy sắc mặt tái đi. Nhớ tới hài tử chưa đầy tháng của mình, bản năng đưa tay ôm bụng.
Trong lòng phúc tấn cơn giận đang trào lên từng hồi, nhìn bộ dáng kia của Lý thị lại thấy sảng khoái vài phần. Giống như chỉ có nàng mất con, người khác thì không? Ngươi có thể dùng chuyện đó đâm ta, chẳng lẽ ta không xử được ngươi?
Hai người đấu võ miệng qua lại, Ôn Hinh nhìn mà mở rộng tầm mắt. Tống cách cách giả chết, Cảnh cách cách hóa người gỗ, còn nàng cũng đành làm kẻ câm.
Phúc tấn cùng trắc phúc tấn giằng co, còn bọn nàng – lũ cá trong chậu – chỉ đành cẩn thận kẻo vạ lây.
Phúc tấn nén giận, nhìn Ôn Hinh và Cảnh thị cúi đầu yên lặng: “Chủ tử gia hiện giờ đã hồi kinh. Hai ngươi nên chuẩn bị cho tốt, hầu hạ chủ tử gia là bổn phận của các ngươi, phải luôn nhớ rõ thân phận mình.”
Thật đúng là ngồi không mà cũng trúng đạn!
Ôn Hinh và Cảnh thị vội đứng lên hành lễ như đã nhận lệnh.
Lý thị ngẩng đầu đúng lúc chạm phải gương mặt Ôn Hinh, suýt nữa bị chọc tức đến nghẹt thở. Nàng mang thai không thể thị tẩm, chỉ sợ tiểu thiếp này muốn thừa cơ bò lên.
Phúc tấn cố ý nói như vậy trước mặt nàng chẳng phải đang mắng nàng không giữ bổn phận, không nhớ rõ thân phận thiếp thất của chính mình hay sao?
Phúc tấn tựa hồ còn chưa nguôi giận, liền sau đó nói thêm vào:
“Chỗ của ta có vài xấp vải năm nay vừa được đưa tới, đặt trong kho cũng uổng phí. Để La ma ma mang cho các ngươi mấy xấp, tự chọn màu sắc tươi tắn mà may thêm vài bộ xiêm y, khiến chủ tử gia nhìn cũng vui mắt.”
Hai người vội vàng cảm tạ.
La ma ma là người biết làm việc, liền đưa lên bảy tám xấp sa tanh sắc hồng rực rỡ– đào hồng, hải đường hồng, thạch lựu hồng – hoa văn dệt chỉ bạc, liếc mắt một cái đã thấy ánh sáng lưu động, quả là đồ tốt.
Ôn Hinh vô tình chạm phải ánh mắt Lý thị, thấy nàng như muốn lột da mình, bèn lập tức cúi đầu biểu lộ sợ hãi, nhưng trong lòng thầm cười nhạo. So với phúc tấn, thủ đoạn Lý thị đúng là kém xa, được sủng mấy năm nay có lẽ cũng chỉ nhờ vào một gương mặt.
Mang đống vải trở về Thính Trúc Các, Vân Tú và Trương Bảo đều sợ đến ngây người.
Vân Linh lại lo lắng hỏi: “Cách cách, những nguyên liệu này…”
“Đều đem may thành xiêm y đi.” Ôn Hinh thản nhiên đáp.
“Nhưng mà… nếu Lý trắc phúc tấn bên kia…”
“Ta không làm, liệu nàng có tha cho ta?”
Đương nhiên là không.
Vân Linh nghĩ đến đó liền hiểu ra.
Đúng vậy, Trắc phúc tấn vốn sẽ không nhẹ tay, vậy chỉ có thể dựa vào phúc tấn che chở. Phúc tấn thưởng vải, đương nhiên phải may y phục theo ý phúc tấn.
Đám nô tài Thính Trúc Các ôm vải đi rêu rao khắp Thượng y phòng, chỉ chốc lát tin tức lan ra khắp phủ.
La ma ma trở về bẩm, phúc tấn chỉ nhàn nhạt cười: “Như vậy cũng gọi là biết nghe lời.”
La ma ma cũng cười theo: “Từ lúc Ôn cách cách vào phủ, đối với phúc tấn luôn là nói cái gì liền nghe cái đó, quả đúng bổn phận.”
Phúc tấn nhàn nhạt gật đầu. Trước mắt là biết thủ lễ, về sau được sủng rồi, có còn giữ bổn phận không lại là chuyện khác. Năm đó Lý thị cũng từng khom lưng cúi đầu, chẳng phải chỉ vừa có đứa nhỏ đã lộ nguyên hình rồi sao?
“Chờ gia trở về, thỉnh hắn đến chính viện dùng bữa.”
La ma ma nghe xong liền hiểu: phúc tấn sắp ra tay. “Vâng, nô tài lập tức thu xếp, có tin liền đến bẩm.”
Đợi La ma ma lui xuống, phúc tấn tựa người vào gối mềm, mắt nhìn thẳng lên rèm lọng. Hoằng Huy của nàng đã mất rồi, tuy không có chứng cứ Lý thị động thủ, nhưng tuyệt không thể gạt bỏ liên quan. Hiện tại chủ tử gia vẫn còn xem trọng Lý thị, nàng phải tìm cách chia bớt ân sủng ấy, mới tiện hạ thủ.
Ôn thị… dung mạo như hoa như nguyệt, trước mắt xem ra cũng biết nghe lời, nàng sẽ nâng đỡ nàng ta. Đêm nay chủ tử gia tất sẽ không thể tiếp tục ngủ tại tiền viện, vậy thì cứ để Ôn thị hầu hạ cho tốt.
Chỉ cần nàng mở miệng, chủ tử gia sẽ không thể không nể mặt nàng. Nếu Ôn thị thông minh, lọt vào mắt gia, việc phía sau liền dễ làm.
Nếu Ôn thị vô dụng, còn có Cảnh thị đó.
Trời vẫn chưa tối đã nghe tin Tứ gia hồi phủ. Hôm nay tâm tình hắn tựa hồ vẫn không tốt. Thay xiêm y xong, Tô Bồi Thịnh liền tiến lên bẩm phúc tấn thỉnh hắn đến dùng bữa.
Tứ gia do dự một chút, song cuối cùng vẫn đồng ý—thể diện của phúc tấn, hắn không thể không nể mặt.
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |