Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng
Chương 8: Nàng kiêu ngạo như vậy, cũng không ai quản nàng sao?
So với sự trầm tĩnh thong dong của Ôn Hinh, tâm tư những nữ nhân nơi hậu viện này lại như tơ rối.
Phúc tấn nơi đó vị trí vững vàng như núi, dẫu Tứ gia có nghiêng lòng sủng ái Lý thị hơn nữa, cũng chẳng thể làm lay động nửa phần thể diện của chính viện. Bởi vậy nàng một điểm cũng không bận lòng Tứ gia đêm nay sẽ đi đâu — đã không tới chính viện, thì nhiều lắm cũng chỉ nghỉ lại tiền viện, tuyệt chẳng rơi vào chỗ khác.
Lý thị lại vẫn còn mãi tính toán, nghiền ngẫm xem phải mượn cớ gì mới có thể đoạt chủ tử gia từ tay phúc tấn mà đưa về Đông viện của mình.
Tống cách cách lại hoàn toàn trái ngược. Nàng vốn trầm lặng, nghe tin Tứ gia hồi phủ chỉ khẽ vui mừng trong chốc lát, rồi rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, chẳng vọng tưởng gì thêm.
Cảnh cách cách bên kia thì tâm tư đã động. Khi nàng và Ôn thị vừa mới nhập phủ, Tứ gia ngay đêm hôm đó lại rời kinh vì việc công, hai người bọn nàng còn chưa thấy được bóng áo choàng đã phải an phận chờ đợi. Mà nay chủ tử gia đã hồi phủ, chính là lúc nàng và Ôn thị có cơ hội lộ diện.
Nàng tự biết dung mạo mình không sánh bằng Ôn thị, nhưng cũng không thể vừa mới vào phủ đã bị áp xuống đến độ không ngóc đầu lên nổi. Ít nhất… ít nhất cũng phải khiến chủ tử gia bước chân vào sân của mình một lần, như vậy nàng mới coi như có được chút chỗ đứng trong phủ này.
Một viện mỗi người một tâm tư, mỗi người một vọng niệm khác nhau. Đợi đến lúc Tứ gia trở về, bên ngoài trời đã tối đặc như mực.
Tô Bồi Thịnh theo sát phía sau, không dám thở mạnh. Chủ tử gia lần này cực lực xin đi thị sát Nhiệt Hà hành cung, kỳ thật là để tạm tránh lưỡi dao sắc bén nơi triều đình—né việc bị Hoàng thượng gọi đến chất vấn chuyện Tác tướng đứng sai hàng năm nọ.
Tâm tư Tứ gia nặng như đá, bước chân vào phủ mà khí tràng vẫn căng chặt như dây cung chưa buông.
Ai ngờ được, ra ngoài hai tháng, vừa hồi phủ đã lập tức đâm thẳng vào miệng súng. Thật đúng là… vận khí quá mức bất lợi.
Trong phòng, Tứ gia đang chú tâm luyện chữ, nét chữ mạnh mẽ mà uất tích, gương mặt đen như sắt đúc.
“Nghị luận quốc sự, kết đảng nịnh hành.”
“Thiên hạ đệ nhất tội nhân.”
“Bất tri cảm ân, tâm bất hướng thiện.”
Những lời Hoàng thượng khiển trách Tác Ngạch Đồ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, không cách nào xua đi. Hôm nay hắn tiến cung, thời điểm lại vô cùng không thích hợp — vừa vặn gặp Thái tử quỳ ngoài Càn Thanh cung, đang dập đầu vì Tác Ngạch Đồ mà cầu tình.
Giữa Trực Quận vương và Thái tử, xưa nay hắn vẫn thân cận với Thái tử hơn một bậc. Lúc này càng khó mà rũ bỏ sạch sẽ. Đến khi được truyền vào triệu kiến, hắn cũng chỉ có thể theo Thái tử cùng nhau quỳ, không tránh né nửa phần.
Cùng Thái tử quỳ, hắn vốn không thấy uất ức gì cho bản thân, chỉ là vì Tác Ngạch Đồ mà cảm thấy nghẹn khuất thay.
Xét những chuyện Tác Ngạch Đồ đã làm, chỉ bị giam vào Tông Nhân Phủ, trong mắt hắn đã là quá nhẹ. Nếu không phải nể mặt Nhân Hiếu Hoàng hậu đã khuất, làm gì có chuyện để hắn ta được tiện nghi như thế.
Nhưng Thái tử dù thế nào cũng phải vì Tác Ngạch Đồ mà dập đầu khẩn cầu. Hắn có thể đứng về phía Thái tử, ấy là vì nghĩa tình và lập trường, nhưng đối với hành vi của Tác Ngạch Đồ, trong lòng hắn lại hết sức khinh thường.
Để tránh bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này, hắn mới chủ động xin xuất thành, đi thị sát Nhiệt Hà hành cung, xem như tạm lánh đầu sóng ngọn gió. Nào ngờ vận số thật quá đen đủi — trốn suốt bao nhiêu ngày tháng, đến khi trở về vẫn cứ đụng thẳng vào chuyện ấy.
Nhớ lại lúc quỳ trước điện, hắn còn nhẹ giọng khuyên Thái tử vài câu, vậy mà Thái tử chỉ đáp lại một câu: “Lão Tứ, Cô… không thể không cầu. Ngươi không hiểu.”
Không hiểu?
Mỗi lần nhớ tới hai chữ này, ngực Tứ gia đều như có lửa bốc lên. Khí nghẹn dồn lên tận đỉnh đầu, ngòi bút trong tay hắn hạ xuống liền muốn xé rách cả tờ giấy, nét nào nét nấy sắc đến muốn đâm thủng mặt giấy tuyên thành.
Nhìn hàng chữ vừa viết xuống, Tứ gia hít sâu một hơi, cơ hồ nén không được nữa. Hắn buông bút, đem tờ giấy vò thành nắm, đặt lên ngọn nến. Ngọn lửa liếm qua mép giấy, chốc lát đã hóa thành một cục tro đen.
“Tô Bồi Thịnh!”
Hắn quát một tiếng, giọng đầy nộ khí.
“Có nô tài.” Tô Bồi Thịnh lập tức bước nhanh vào, cúi người hành lễ, không dám chậm nửa nhịp. “Gia có điều gì phân phó?”
Tứ gia trầm mặt, giọng lạnh như băng: “Đi chính viện nói với phúc tấn một tiếng — đêm nay ta nghỉ tại tiền viện.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Tô Bồi Thịnh vội vã đáp lời, rồi lập tức thẳng hướng chính viện. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ — chủ tử gia dẫu không qua bên phúc tấn nghỉ, nhưng lễ nghi thể diện vẫn phải giữ, nên mới sai hắn thông báo một tiếng.
Lúc đi ngang qua Đông viện, Tô Bồi Thịnh cũng không dừng lại, thẳng thắn băng qua, như thể nơi đó chưa từng có ai đáng để hắn bận tâm.
***
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hinh vừa ngồi trước gương cho Vân Linh chải đầu, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Vân Linh đã mặt mày rạng rỡ, cười nói: “Cách cách, tối hôm qua may mà người ngủ sớm một chút! Chủ tử gia căn bản không đến hậu viện, đêm qua nghỉ luôn ở tiền viện.”
Nàng vừa nói vừa thở phào, giọng đầy tự hào: “Vẫn là cách cách của chúng ta sáng suốt. Chờ cũng chẳng được gì, may mà không phí công ngồi đợi.”
Ôn Hinh có chút ngạc nhiên, hỏi lại: “Nghỉ ở tiền viện?”
“Đúng vậy.” Vân Linh đáp khẽ, rồi lại nhích đến gần, đè thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe được tối qua bên Đông viện, đến tận canh ba đèn mới tắt.”
Trong câu nói khó dấu được vài phần châm chọc. Lý thị ngày thường chèn ép Thính Trúc Các, trong lòng các nàng tất nhiên sớm có nỗi bất bình. Đã không thể phản kháng trực tiếp, nhưng nhìn nàng ta vồ hụt một phen, bị xem như trò cười, thì đúng là khiến người ta hả giận.
Ôn Hinh nghe xong liền hiểu rõ. Đèn sáng đến canh ba… xem ra Lý thị đêm qua vẫn luôn ngóng trông Tứ gia sẽ đạp cửa mà tới tìm nàng. Chỉ tiếc đợi suốt một đêm, bóng người cũng không thấy.
Ôn Hinh nghe được tin ấy, trong lòng tự nhiên cũng vui vẻ đôi phần. Lý thị khắp nơi đều nhằm vào nàng, nhìn nàng không thuận mắt, nàng lại càng không mong đêm qua Lý thị được như ý. Càng không muốn để nàng ta mượn cớ mà thêm phần kiêu ngạo, đến gây khó dễ mình.
Nàng chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy — ai đối tốt thì nàng rộng rãi, ai muốn chèn ép nàng, nàng sẽ tuyệt nhiên không muốn người ta sống thoải mái.
Nghĩ đến Ung Chính năm đó, hậu cung thưa thớt hơn hẳn thời Khang Hi hay các đời Thanh sau này. Bởi vậy có sử gia còn nói vị hoàng đế kia “không trọng nữ sắc”. Mà lúc này liên hệ đến Tứ gia trước mắt, Ôn Hinh không khỏi sinh ra một tia cảm xúc kỳ quặc.
Ở bên ngoài vất vả hai tháng, đổi lại là nam nhân bình thường, ai chẳng mong trở về có mỹ nhân ôm ấp, cùng hưởng uyên ương khoái lạc trong màn trướng?
Nhưng Tứ gia lại dứt khoát ở tiền viện qua đêm, ngay cả hậu viện cũng chẳng buồn liếc mắt. Nghĩ đến đây, Ôn Hinh khẽ cong khóe môi, trong lòng cảm thấy một tia sảng khoái khó nói rõ.
“Bỏ mặc cả một viện giai nhân chẳng thèm đoái hoài, lại tình nguyện chăn đơn gối chiếc nơi tiền viện.”
Tứ gia này, so với tưởng tượng của nàng, quả thật không giống nhau.
“Cách cách, hôm nay phải đi chính viện thỉnh an, chi bằng mặc bộ xiêm y màu nghệ này?” Vân Tú ôm một xấp xiêm y bước vào, cung kính hỏi.
“Đổi sang bộ màu xanh nhạt kia đi.” Ôn Hinh khẽ cười, “Hôm nay trong viện náo nhiệt như vậy, ta sao có thể đi đoạt mất phong quang của Lý trắc phúc tấn.”
Nàng đưa tay gỡ xuống chiếc trâm vàng hồ điệp Vân Linh vừa cài, thay bằng cây trâm bạc trơn khảm đại bảo thạch gạo, dung nhan thanh nhã, khí vị cũng càng thêm nhu hòa, tuyệt không lộ vẻ tranh sắc.
Vân Tú trong lòng cảm thấy ủy khuất thay cho cách cách, nhưng Vân Linh lại nghĩ thông, bèn nói: “Cách cách nói phải. Lúc này mà va chạm với Lý trắc phúc tấn tại chính viện, tất nhiên chỉ thêm bất lợi. Chờ ngày sau cách cách được sủng ái, tự nhiên sẽ có lúc có thể đường hoàng mà đứng thẳng lưng.”
Ôn Hinh vốn không thích mang đôi hài Hoa bồn để, chỉ xỏ một đôi giày thêu đế mềm, ung dung thong thả bước thẳng về phía chính viện.
Tới nơi, Lý trắc phúc tấn hãy còn chưa tới, mà Tống cách cách cùng Cảnh cách cách đã an vị trước một bước.
Tống cách cách vẫn như thường nhật, chỉ khoác bộ xiêm y màu sắc nhã nhặn, không hoa văn, dung nhan thanh nhã không đua chen. Trái lại Cảnh cách cách hôm nay lại vận một thân thủy hồng sắc trang phục nữ tử Mãn Thanh, đầu cài trâm mạ vàng khảm bạch ngọc điền tử, tai lại đung đưa một đôi bạch ngọc, thật đúng là… sáng rực đến chói mắt.
Cảnh cách cách thấy Ôn Hinh từ cửa bước vào, cả người lập tức trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng phảng phất vài phần không tự nhiên.
Nàng vốn cho rằng hôm nay Ôn Hinh tất sẽ tận lực tô trang, thêu hoa dệt gấm mà xuất hiện, bởi vậy mới cố ý ăn vận diễm lệ để khỏi bị đối phương áp chế. Nào ngờ… lại thành ra thế này!
Ôn Hinh thoáng liếc thấy sắc mặt Cảnh cách cách, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra vị này cũng có lúc không thể kiên nhẫn nổi.
Còn chưa kịp cùng mọi người trong phòng hành lễ chào hỏi, Lý trắc phúc tấn đã mang theo một đoàn người phần phật kéo đến. Chưa thấy người mà trước tiên đã nghe tiếng ồn ào tiền hô hậu ủng truyền tới, uy phách bày ra thật là không nhỏ.
Lý thị vừa bước vào, trong sảnh Tống cách cách và Cảnh cách cách đều vội vã đứng dậy hành lễ. Lý thị khẽ hừ một tiếng, nguyên còn muốn mượn cớ gây khó dễ Ôn Hinh, nào ngờ ánh mắt lại bị vẻ rực rỡ của Cảnh cách cách kéo qua, sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần.
“Cảnh cách cách hôm nay thật là dung trang diễm lệ, đây là định bày cho ai thưởng lãm đây?”
Lý thị ngồi xuống, lời nói không chút lưu tình đã hướng Cảnh thị mà công kích. Ôn Hinh thấy thế, trong lòng cũng lặng lẽ thở ra một hơi.
Nguyên còn tưởng cảnh ngộ này hẳn thuộc về mình, ai ngờ Cảnh thị hôm nay lại bày ra bộ dáng như muốn tranh phong đoạt diễm, trái lại khiến Lý thị càng thêm chướng mắt, căm hận đều chuyển hết sang nàng.
Cảnh cách cách sắc mặt trắng bệch, ngón tay siết lấy khăn tay cũng tái nhợt, vội cúi đầu đáp: “ Nô tỳ không dám.”
“Không dám?”
Lý thị lạnh lùng hừ một tiếng, “Chỉ bằng diện mạo này của ngươi, thoa thêm bao nhiêu phấn son, khoác thêm bao nhiêu xiêm y diễm lệ, thì có tác dụng gì? Đã có từng ấy tâm tư hoa hòe hoa sói, chi bằng nghĩ xem làm thế nào hầu hạ phúc tấn cho chu toàn.”
Lời nói trắng trợn đến vậy, Ôn Hinh nghe vào mà cũng thoáng kinh sợ.
Lý thị này, quả thực lại một phen khiến nàng mở rộng tam quan. Nàng kiêu ngạo như vậy, cũng không ai quản nàng sao?
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |