Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 7: Đường ngang ngõ tắt

« Chương trước
Chương tiếp »

Chính viện, phúc tấn liếc thấy Vương Thuận Thành chỉ dâng lên một chén mì, mi tâm liền khẽ chau lại. Một phần đơn bạc như thế… đặt trước mặt chủ tử gia, chẳng phải là có phần thất lễ ư?

Vương Thuận Thành tự biết lần này làm việc không chu toàn, chưa đợi phúc tấn mở miệng quở trách, liền vội vàng bước lên trước chủ tử gia mà thỉnh tội: “Thiện phòng lúc này còn chưa kịp giờ cơm trưa. Cũng thật trùng hợp, Thính Trúc Các Ôn cách cách đang muốn đao tước diện, nô tài vừa tới đã gặp nồi vừa nhấc xuống, Tôn Nhất Chước liền có ý mang một chén này đến dâng chủ tử gia lót dạ trước.”

Phúc tấn nghe xong, ý cười nơi khóe môi bỗng sâu thêm vài phần. Vương Thuận Thành đúng là kẻ biết làm việc — nói một câu liền đem mọi sự an bài đâu ra đấy. Nếu chủ tử gia ăn hợp khẩu vị, vậy chính là thiện phòng thủ nghệ tinh xảo, biết hầu hạ chu toàn. Còn nếu không hợp… thì là thiện phòng lỗ mãng, dám đem đồ ăn vốn để phục vụ cho Tứ gia ăn theo ý cách cách mà trình bày không ra thể thống, lỗi liền đổ sang Ôn cách cách không hiểu quy củ. Quả thật là một câu, đem đường lui đường tiến đều sắp đặt thỏa đáng.

Từ khi Tứ gia bước vào chính viện, đôi mày vẫn luôn khẽ nhíu, khiến phúc tấn trong lòng cũng bất giác thấp thỏm. Nàng và Tứ gia kết tóc nhiều năm, vậy mà tâm ý của hắn, nàng vẫn không sao nhìn thấu.

Giờ nghe theo lời Vương Thuận Thành bẩm báo, nàng liền như thuận miệng thêm vào, nhẹ giọng nói: “Cái Ôn cách cách này chỉ ưa mấy thứ ăn uống hiếm lạ cổ quái, mấy ngày gần đây làm thiện phòng xoay như chong chóng. Chén mì này nhìn cũng khác lạ, chẳng giống đồ nhà chúng ta thường dùng. Nếu gia không vừa lòng, không bằng tạm nghỉ ngơi đôi chút, chờ thêm một lúc, bên thiện phòng sẽ nhanh chóng dâng đồ ăn tới.”

Màu trắng của sợi mì thấm trong sắc đỏ của nước canh, hương thơm dìu dịu đã theo hơi nóng xông thẳng vào mũi, đậu giá vàng nhạt, lá cải xanh thanh, sắc hương đều đủ. Tứ gia suốt đêm lên đường hồi kinh, hơi do dự một thoáng, rốt cuộc vẫn đưa tay cầm đũa, gắp một gắp mì đưa vào miệng.

Rau dưa mang vị thanh, rong biển thấm chút tiên vị, lại thêm thịt bò nạm trơn mềm vừa miệng, sợi mì mỏng trơn, ôm trọn sa tế tươi cay, vào miệng liền như tan ra. Dư vị ấy — thực sự là sảng khoái tận tâm can.

Một chén lớn đao tước diện trôi xuống bụng, trên trán Tứ gia đã thấm một tầng mồ hôi mỏng. Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mỏi mệt theo đó tan biến sạch sẽ.

Sai người chuẩn bị nước nóng tắm gội, thay y phục chỉnh tề xong, Tứ gia liền định lập tức vào cung kiến giá. Trước khi bước ra cửa, hắn khẽ liếc phúc tấn một cái, giọng trầm ổn mà dặn dò: “Buổi tối không cần phiền toái. Ta phải vào cung, việc trong phủ, phúc tấn tự mình sắp xếp là  được.”

Phúc tấn vốn muốn mở miệng hỏi một câu, buổi tối có cần bày tiệc đón gió tẩy trần cho Tứ gia hay không. Nhưng nghe được lời dặn của hắn, lời đến bên môi lại đành nuốt trở vào, chỉ lặng lẽ cung tiễn Tứ gia rời đi.

Người vừa đi khỏi, phúc tấn cũng khẽ thở ra một hơi thật nhẹ. Trước kia còn có Hoằng Huy ở bên, phu thê bọn họ ít nhất còn có thể trò chuyện về hài tử. Nay hài tử cũng không còn, hai vợ chồng ngồi cạnh nhau, ngoài việc phân phó gia sự, hầu như chẳng còn lời nào để nói.

La ma ma trông thấy dáng vẻ ấy của phúc tấn, trong lòng cũng không khỏi nóng ruột thay cho chủ tử.

Phúc tấn vốn tính nghiêm cẩn, làm việc đoan chính, lại không giống Lý trắc phúc tấn kiều mị không biết thu liễm, giỏi hầu hạ lấy lòng, có thể khiến chủ tử gia vui lòng vài phần. La ma ma muốn khuyên phúc tấn hạ tư thái xuống đôi chút, mềm mỏng hơn, nhưng nghĩ tới tính tình cứng cỏi của chủ tử, lời đến môi lại chỉ đành nuốt xuống.

Chu ma ma liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chủ tử gia trong lòng vẫn là coi phúc tấn quan trọng nhất. Ngài xem, người vừa vào phủ liền lập tức đến chính viện trước. Bên Lý trắc phúc tấn còn có mấy đứa nhỏ, vậy mà chủ tử gia cũng chẳng rảnh đi xem một lúc. Phúc tấn đừng buồn phiền quá, nên bớt lo nghĩ mới phải.”

Phúc tấn nghe vậy, thần sắc quả nhiên có hơi giãn ra vài phần. Đúng thế, nàng đường đường là chính thê của Tứ gia. Vừa rồi chủ tử gia trở về, người đầu tiên muốn gặp cũng là nàng — dù Lý thị là trắc phúc tấn, lại sinh được mấy đứa nhỏ, Tứ gia vẫn luôn biết phải giữ thể diện cho vợ cả.

Hiện giờ chủ tử gia vừa bước chân ra khỏi chính viện liền đi thẳng ra cửa, nghĩ đến bên Lý thị e rằng sẽ lại âm thầm nổi giận, trong lòng phúc tấn thế nhưng lại có đôi chút vui vẻ.

Nàng cùng Lý thị tranh đấu cũng nhiều năm, trong lòng vẫn nghẹn một hơi — không thể phun cũng chẳng thể nuốt. Giờ phút này, rốt cuộc cũng thông suốt được chút ít.

“Đem lời của chủ tử gia truyền xuống các viện, tối nay đều không cần đến chính viện.” Phúc tấn nói xong, khóe môi đã không nhịn được mà khẽ cong lên.

Chu ma ma vội vàng đáp một tiếng, tự mình sang viện Lý trắc phúc tấn truyền lời. Lúc đến nơi, Lý thị đang ngồi trước kính đồng chải vuốt trang sức, xiêm y trên người cũng đã đổi thành bộ diễm lệ nhất trong tủ, hiển nhiên là để đợi Tứ gia đến.

Vừa nghe xong lời Chu ma ma, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, lạnh lẽo hỏi: “Đây là ý của chủ tử gia… hay là ý của phúc tấn?”

Chu ma ma sống lưng thẳng tắp, thần sắc vẫn hòa hoãn, mỉm cười đáp: “Tự nhiên là ý của chủ tử gia. Phúc tấn vốn định tại chính viện bày một bàn tiệc cho chủ tử gia đón gió tẩy trần. Khổ nỗi chủ tử gia vội vã vào cung diện kiến hoàng thượng, lại thêm đường xa mệt nhọc, cho nên mới không thể mở tiệc.

Trắc phúc tấn xin cũng yên tâm, chờ chủ tử gia rảnh rỗi, tự nhiên sẽ đến xem Đại a ca và Nhị a ca.”

Nghe Chu ma ma một phen lời nói chạm đến nỗi lòng, tựa hồ ý tứ như muốn nói: chủ tử gia ghé Đông viện nàng, cũng chẳng qua là nể mặt mấy đứa nhỏ mà thôi. Lý thị trong ngực nghẹn một hơi, cười mà không ra cười, mềm giọng đáp: “Làm phiền ma ma để tâm. Phiền ma ma thay ta dâng lời thỉnh an tới phúc tấn, liền nói thân mình ta hôm nay không được khoẻ, ngày khác sẽ tự sang chính viện thỉnh an.”

Đợi Chu ma ma rời đi, nụ cười trên mặt Lý thị lập tức tan biến không còn dấu vết. Chỉ nghe “bang” một tiếng giòn tan— Khối ngọc sơ trong tay nàng bị nện mạnh xuống mặt bàn, vỡ thành hai nửa, như chính cơn giận bị đè nén bấy lâu nay cũng theo đó mà nứt toác ra.

Bên người nàng, đại nha hoàn Ngọc Kiều vội vàng cúi mình thu dọn mảnh ngọc sơ vỡ vụn, động tác nhẹ nhàng mà cẩn trọng, rồi thấp giọng khuyên giải: “Chủ tử, hà tất phải tức giận đến vậy? Người càng sinh khí, chính viện bên kia càng được dịp đắc ý. Chủ tử gia sang chính viện cũng chỉ là nể mặt phúc tấn, từ trước đến nay đều như vậy, người cần gì để trong lòng.”

Lý thị nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch lên mang theo nụ cười lạnh, ánh mắt lại càng thêm âm u: “Cũng phải. Chính viện nơi đó bày bộ dạng đoan trang hiền đức, nhưng sinh đại a ca nhiều năm rồi mà còn chẳng có thêm đứa nào. Chủ tử gia chẳng phải cũng chẳng mấy khi ghé chỗ nàng? Nàng ta… bất quá là mệnh tốt, đội được cái danh phúc tấn mà thôi.”

“Chủ tử nói chí phải. Lúc này người cần đề phòng nhất, e rằng chính là vị ở Thính Trúc Các kia. Phúc tấn bên chính viện… rốt cuộc cũng chỉ còn lại cái danh phận, nào so được với tân nhân nhập phủ, trẻ trung lại kiều mị như Ôn cách cách—uy hiếp thật sự là ở chỗ đó.”

Ngọc Kiều vừa dứt lời, Lý thị liền khẽ nhướng mày liễu, ánh mắt thoáng trầm xuống. Nàng ta lạnh lùng nghĩ: Ôn thị kia đúng thật có chút phúc khí, vừa mới vào phủ đã khiến người trong Đông viện này phải cân nhắc đề phòng.

Đang suy ngẫm, chưa kịp sắp xếp lại tâm tư, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập—chủ tử gia thế nhưng đã trở về.

Lúc này muốn xuống tay, sợ là phải thận trọng từng bước.

Lý thị tựa người lên gối mềm, giọng nói tuy nhẹ mà mang theo ba phần lạnh nhạt: “Thiện phòng bên kia, chuyện đã hỏi thăm cho rõ ràng chưa?”

“Nô tỳ đã dò hỏi tường tận,” Ngọc Kiều cúi người bẩm, giọng mang vài phần do dự, “nghe nói Ôn cách cách tự nhỏ lớn lên ở Giang Nam, khẩu vị khác biệt, mấy ngày trước đưa đến thiện phòng mấy tờ thực đơn kỳ lạ. Tôn Nhất Chước xem rồi cũng phải trợn mắt, nói là hiếm lạ chưa từng thấy.”

Nàng nói tới đây, chính mình cũng không khỏi thầm cảm khái: “Đầu bếp thiện phòng bao nhiêu năm lăn lộn, đủ loại sơn hào hải vị đều từng làm, vậy mà cũng bị nàng dắt mũi.

Một chiêu này, bất động thanh sắc lại bắt đúng chỗ yếu của Tôn đầu bếp, thật khiến người ta nhìn không ra. Không biết Ôn cách cách là vận khí tốt… hay tâm cơ vốn đã sâu.”

Lý thị ngẩn người, thật không ngờ còn có thể đi ra một đường như thế — đúng là tà môn lối tắt, nhưng lại hết sức hợp với cái tính cổ quái kiêu ngạo của Tôn Nhất Chước kia.

Đang lúc nàng trầm tư, Ngọc Thủy vén rèm bước vào, trong tay nâng một bộ y phục mới nhìn thật tinh xảo, mỉm cười bẩm báo: “Thượng y phòng bên kia rốt cuộc cũng gấp gáp may xong, buổi tối chủ tử thay vào, vừa hay để chủ tử gia nhìn thấy.”

Ánh mắt Lý thị rơi xuống bộ xiêm y mới, sắc mặt như phủ thêm lớp gấm sáng, khó giấu được vài phần đắc ý nơi khóe miệng.

Buổi tối, đương nhiên là phải khiến chủ tử gia bước vào Đông viện của nàng mới gọi là tốt. Về phần phúc tấn ở chính viện … tiệc rượu nhiều năm qua, thiếu một lần thì đã sao? Lý thị vốn dĩ chẳng hề sợ hãi.

Nàng không sợ!

Đông viện bởi thế mà bận rộn rối rít, hạ nhân như kiến chạy trên mâm than. Trái lại, Thính Trúc Các bên này lại ung dung đến kỳ lạ.

“Cách cách, người thật sự không muốn chuẩn bị một chút sao?” Vân Linh đứng ngồi chẳng yên. Dẫu biết khả năng kia nhỏ nhoi, nhưng vạn nhất chủ tử gia muốn ghé qua đây thì sao?

“Chuẩn bị cái gì?” Ôn Hinh thuận miệng đáp, giọng nhẹ như gió thoảng. Trong phủ này có phúc tấn danh chính ngôn thuận, lại có trắc phúc tấn đang mang thai, Tứ gia hồi phủ ngày đầu tiên sao có thể bỏ chính thê, bỏ sủng thịếp, lại đến tiểu viện thanh lãnh của nàng?

Ý cười trên môi Ôn Hinh mơ hồ, như hoa mai nở trong tuyết — tĩnh nhàn, tự biết vị trí, cũng chẳng mong gì ai.

Làm người, chỉ khi nhìn thấu được đôi phần, sống được thông suốt vài phần, mới có thể an nhiên mà vui vẻ.

 

« Chương trước
Chương tiếp »