Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng
Chương 6: Phi!
Tôn Nhất Chước nhàn nhạt rít một hơi thuốc, mắt hơi lim rim nhắm nghiền lại, quay sang Tiền Minh hỏi: “Ôn cách cách bên đó, đã đưa thực đơn tới chưa?” Tiền Minh vội vàng lắc đầu: “Vẫn chưa có ạ.”
Mấy ngày gần đây, sư phụ mỗi khi trở về đều phải hỏi một câu về thực đơn của Ôn cách cách, thỉnh thoảng cao hứng còn tự thân xuống bếp. Nửa tháng nay, Tiền Minh đã từ chỗ khiếp sợ mà dần thành quen thuộc.”
“Sao?” Tôn Nhất Chước hơi lộ vẻ kinh ngạc, bước ra ngoài nhìn thoáng một vòng.
Thấy sư phụ chau mày, thần sắc có chút khác thường, Tiền Minh trong lòng khó hiểu, liền dè dặt hỏi: “Sư phụ, không đưa tới thì thôi, chúng ta chẳng phải càng bớt việc sao? Ngài cứ mong ngóng như vậy… hình như không được thích hợp cho lắm.”
Tôn Nhất Chước liếc đồ đệ mình một cái, khóe môi mang theo vài phần cười nhạt, ngay sau đó nói: “Cũng phải. Ngươi đi làm việc đi. Nếu bên kia đưa thiện đơn tới, nhớ mang đến cho ta xem.”
Tiền Minh sảng khoái đồng ý, trong lòng tự nhủ “ngày nào đó mà không mang đến cho ngài xem, e rằng cũng không yên với sư phụ”. Chờ đến khi sư phụ hắn chắp tay sau lưng, thong thả rời đi, Tiền Minh vẫn nghĩ mãi mà chưa thông suốt.
***
Thính Trúc Các,
Vân Linh cũng có phần kinh ngạc nhìn về phía cách cách: “Cách cách, hôm nay không đưa thực đơn qua thiện phòng sao?”
“Không đưa.” Ôn Hinh khẽ cười đáp, thần thái thản nhiên, nửa phần cũng không vội, “Hoãn một ngày rồi hãy nói.”
Vân Linh càng nghe càng không hiểu ý tứ của cách cách. Không điểm thiện tức là phải ăn phân lệ phần cơm hằng ngày, thế nhưng phân lệ đồ ăn đã bị trắc phúc tấn bên kia động chân động tay, đến chỗ cách cách làm sao còn có thể đưa vào miệng.
Nhìn bộ dạng Vân Linh lo lắng không yên, Ôn Hinh lại làm như không thấy, vẫn mang tâm trạng vui vẻ, tự mình chỉnh trang một phen rồi thảnh thơi bước vào tiểu thư phòng luyện chữ.
Vân Linh thấy cách cách ung dung như vậy, chẳng hiểu vì cớ gì mà chính nàng tâm tình cũng dần bình tĩnh theo. Đến khi Vân Tú và Triệu Bảo tiến lại định dò hỏi, trông thấy thần sắc trấn định của Vân Linh, hai người cũng bất giác cảm thấy cách cách nhà mình hẳn đã có chủ ý với việc này.
Quả thật mang theo vài phần tự tin khiến người khác tự nhiên sẽ yên tâm.
Thấy đã đến giờ lĩnh thiện, Vân Linh suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình đi.
Vân Tú thu dọn xong trong phòng, còn Triệu Bảo thì đã chạy biến chẳng thấy bóng, không biết lại trốn đi nơi nào dò hỏi tin tức.
Vân Linh rất nhanh trở về, trong tay xách theo ba tầng hộp đồ ăn, trên mặt mang ý cười khoan khoái. Đợi nàng bày bốn món một canh lên bàn, Vân Tú nhìn mà choáng cả mắt.
Rau xào xanh biếc mướt mắt, đùi gà nấm hương thơm nồng, thịt heo xào nóng hổi đậm vị, thêm bát canh thiêu dương tươi ngọt, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sinh vui thích. Vân Linh lúc đi lĩnh thiện còn cố nén xúc động, miễn cưỡng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, xem như không làm mất mặt cách cách. Nhưng đến khi trở về Thính Trúc Các, Triệu Bảo cùng Vân Tú vừa thấy liền kinh hô thất thanh, quả thực quá mức ngoài dự liệu.
Ôn Hinh chỉ cười, bản thân nàng ăn không bao nhiêu, phần thừa đều bảo ba người hầu chia nhau mang xuống. Tuy nói là “đồ ăn còn thừa”, nhưng nàng khi dùng bữa đều chỉ gắp nơi rìa mép, mà đồ ăn của nô tài vốn là nấu nồi to, hương vị làm sao có thể tinh tế được như vậy.
Ôn Hinh thấy mấy món này được chế biến tinh xảo vô cùng. Nếu không phải nàng đích thân thưởng cho bọn họ, mấy người Vân Linh tất nhiên không dám tự ý động vào, chỉ có thể đổ bỏ.
Mà được dùng phần ăn dư của chủ tử, đối với hạ nhân cũng là một loại vinh quang. Nghĩ đến đây, Ôn Hinh lại có phần thẹn thùng — nàng vốn không quen để người khác xem mình như chủ thượng mà cung kính hầu hạ đến vậy. Nhưng ở nơi này, nàng chỉ có thể tập quen, từng chút một thích ứng với quy củ xa lạ mà nghiêm ngặt ấy. Trong khoảnh khắc nhìn ba người vui mừng mà dè dặt nhận lấy chỗ thức ăn thừa, lòng nàng khẽ mềm xuống, như có dòng nước ấm lặng lẽ lan ra nơi đáy tim.
Ngày hôm sau, Ôn Hinh lại bắt đầu đưa thực đơn, nhưng lần này, lại không đưa bạc cho thiện phòng.
Thiện Phòng vẫn đáp ứng nàng.
Ngày thứ ba, vẫn như vậy.
Ngày thứ tư cũng vẫn cứ thế đưa đến.
Vì điều này, toàn bộ hậu viện lại một phen ngây ngốc, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu trước những gì đang diễn ra trước mắt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Chẳng phải nói là lấy bạc để mua thực đơn sao?
“Đi nghe ngóng một chút, Ôn thị là đang làm cái gì?” Phúc tấn mày hơi nhíu lại, phân phó La ma ma.
La ma ma vội vàng đáp ứng, trong lòng cũng âm thầm suy tính: vị Ôn cách cách này quả thật ngoài dự liệu. Người ở thiện phòng kia vốn nổi danh khó đối phó, vậy mà nay lại chịu giao đồ ăn chu tất như thế.
Bên chỗ Lý trắc phi bầu không khí lại càng thêm phần căng thẳng. So với vẻ khí định thần nhàn của phúc tấn, nàng gần như tức đến phát điên: “Đám người ở thiện phòng đều bị làm cho ngu ngốc rồi sao? Hay là cũng bị Ôn thị kia câu hồn mất rồi?”
Chu ma ma nghe vậy giật mình, mặt mày trắng bệch. May thay trong phòng không có người ngoài, liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Trắc phúc tấn, ngàn vạn lần không nên tức giận như vậy…… Thân thể của người quan trọng hơn hết.”
“Làm sao mà không giận cho được? Đi, gọi Trương Phúc Cử tới, bảo hắn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Lý thị giận đến mức bụng thấy hơi đau, dọa Chu ma ma hoảng hốt không dám chậm trễ, vừa luôn miệng khuyên giải an ủi, vừa vội vã sai người đi mời Đại cách cách và Nhị a ca đến.
Chờ đến khi hai đứa trẻ được đưa vào, Lý thị cố gắng đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng. Không thể nào vì cơn tức giận nhất thời mà làm kinh sợ bọn nhỏ. Nhìn gương mặt non nớt của hai hài tử, ngọn hỏa khí trong ngực nàng rốt cuộc cũng dần dần lắng xuống, mềm lại theo từng nhịp thở.
***
Thiện phòng, Tôn Nhất Chước đang xem qua thực từ Ôn cách cách bên kia, càng nhìn càng nhíu mày.
“Ngươi đi hỏi cho rõ ràng!” Hắn đập tờ giấy lên bàn, sắc mặt đen lại như đá mực. “Cách cách muốn ăn ngưu nhục đao tước diện thì cũng thôi đi, món này làm được. Nhưng nàng lại không cho dùng ngưu cốt ngao canh làm nước cốt, nhất định phải dùng thịt bò nạm bạo xào lấy vị—như vậy làm sao ra được hương vị của món ăn?”
Hắn càng nói càng tức: “Còn muốn thêm cái gì rong biển thủy nấu! Đây chẳng phải là làm bừa sao?” Sắc mặt Tôn Nhất Chước đen đến mức như có thể vắt ra mực, khí tức bực bội lan khắp thiện phòng.
Tiền Minh mang vẻ mặt khổ sở chạy tới Thính Trúc Các.
Ôn cách cách thanh giọng ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng, người lại xinh đẹp dịu dàng. Nàng hỏi han một lượt, không hề có nửa phần xem thường thân phận nô tài của hắn, trái lại còn kiên nhẫn giải thích rõ ràng từng điều. Trước khi cho lui, nàng còn tiện tay thưởng một túi tiền lớn. Ra khỏi Thính Trúc Các, Tiền Minh vừa mở ra liền sững người — ha, những năm lượng bạc sáng choang.
Quả thật hào phóng!
Khi trở về thiện phòng, hắn cười tủm tỉm mà bẩm lại một lượt: “Ôn cách cách nói, chỉ cần sư phụ cứ theo công thức trong thực đơn mà làm là được. Chỉ có điều, thịt bò nạm nhất định phải dùng vải thô sạch thấm khô hết huyết thủy, chờ món ăn làm xong, sư phụ nếm một miếng liền biết có hợp hay không.”
Tôn Nhất Chước nghe xong thì tức mà bật cười: “Xưa nay làm mì, đều phải dùng xương cốt ninh nước, hương vị hoàn toàn dựa vào một ngụm canh ấy mà ra. Làm theo kiểu này của nàng, còn có thể cho vào miệng ăn được sao?”
Tiền Minh được lợi trong tay, tất nhiên liền thay Ôn Hinh biện giải đôi lời: “Ôn cách cách nói, đây là cách nấu của vùng Giang Nam, vốn truyền từ hải ngoại vào. Chưa thấy, chưa nghe qua cũng là chuyện thường.”
Tôn Nhất Chước nghe vậy thì càng không chịu phục, hừ lạnh một tiếng. Hắn vung tay áo, loát một cái đã xắn lên tận khuỷu — rõ ràng là muốn tự mình ra trận. Hắn thật muốn xem xem, theo cách của nàng sẽ làm ra được thứ gì.
Thịt bò nạm sau khi dùng vải thô hút sạch huyết thủy liền bỏ vào chảo, lửa lớn đảo nhanh tay cho dậy mùi rồi đổ phần rong biển thủy vào nồi, đổi sang lửa nhỏ mà nấu.
Rong biển trong thiện phòng vốn có, chỉ là hiếm khi dùng đến. Lần này theo lời Ôn cách cách, phải dùng nước sạch rửa cho hết tạp chất, lại lấy vải bông sạch lau khô từng sợi, rồi mới bỏ vào nồi lớn thêm nước suối, đậy kín nắp. Ngâm chừng một canh giờ rưỡi, vớt rong biển ra, phần nước trong nồi mới gọi là rong biển thủy.
Tôn Nhất Chước nhìn cả quá trình, trong lòng cứ cảm thấy như đang làm trò đùa. Cách làm kỳ quái như vậy, hắn thật sự không sao coi trọng nổi.
Cắt dương xỉ thành nửa khúc, đậu mầm rửa sạch để sẵn một bên, hành tây cắt đoạn rồi lại bổ dọc. Đem những thứ ấy dùng nước ấm trác qua một lượt cho bớt hăng, để ráo.
Trong nồi, canh thịt bò đang được hầm sôi lăn tăn, Tôn Nhất Chước liền bỏ rau dưa cùng hành tây đã chuẩn bị vào, nấu thêm một chốc. Lại đổ phần nước sốt đã điều sẵn, rắc chút muối cho dậy vị, đợi đến khi hương thịt, hương rau hòa quyện, nồi canh bắt đầu lan mùi thơm lạ lẫm mà thanh tươi.
Đao tước diện vừa được thả vào nồi chưa bao lâu, đã chợt xuất hiện một bóng người ngoài cửa. Chính viện Vương Thuận Thành như cơn gió cuốn mà chạy vào, thở còn chưa kịp đều đã vội la lên:
“Có đồ ăn chưa? Mau, mau đưa đến chính viện!”
“Ai da, gấp gáp như vậy, chẳng hay phúc tấn muốn dùng món gì?” Tôn Nhất Chước cười hỏi. Đồ ăn của chính viện trước nay đều do hắn tự thân động thủ, tự nhiên phải thỉnh giáo một câu.
“Không phải phúc tấn,” Vương Thuận Thành vừa thở hổn hển vừa đáp, ánh mắt đảo một vòng đã trông thấy nồi đao tước diện đang sôi ùng ục, mùi thơm nghi ngút bốc lên. Hắn lập tức chỉ tay:
“Là chủ tử gia đã hồi phủ. Món này—đem lên trước! Rồi ngươi làm thêm món khác sau.”
“Thứ này sao có thể đưa cho chủ tử gia ăn được? Nếu không hợp khẩu vị, ta đây chẳng phải tự rước họa vào thân?”
Tôn Nhất Chước cau mày, món này hắn còn chưa nếm thử, hương vị thế nào hoàn toàn không biết, làm sao dám tùy tiện đem lên mà tìm chết. Tự nhiên phải thoái thác.
Vương Thuận Thành thì như đứng trên lửa. Chủ tử gia kêu đói bụng, chính viện đang giục đến cháy đầu, món này ngon hay dở cũng là Tôn Nhất Chước chịu trách, chẳng liên quan tới hắn nửa phần. Hắn vội vàng thúc giục: “Cứ đưa lên trước lót dạ! Ngươi ở đây cũng mau mau làm thêm, chậm trễ lại bị trách thì không ai gánh thay đâu.”
Tôn Nhất Chước trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tông nhà Vương Thuận Thành ra mà thăm hỏi một lượt, nhưng ngoài mặt lại không thể chậm trễ nửa khắc. Hắn đành cắn răng, lấy một chén mì đầy đặn, chan vào nước canh còn bốc hơi nghi ngút, trong lòng thì thấy thấp thỏm như có mèo cào.
Vương Thuận Thành thấy hắn đưa ra liền lập tức đoạt lấy, ôm chén chạy đi như bị chó rượt, chân gần như bay khỏi mặt đất.
Tôn Nhất Chước nhìn bóng người kia biến mất ở cửa, chỉ hận không thể phun một ngụm khí bực theo sau.
Phi!
| Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng | Chương 23 | 1 tuần trước |
| Cát tuyết dự Niên phong | Chương 25 | 2 tuần trước |
| Tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân | Chương 10 | 3 tuần trước |