Đọc truyện cùng Khương An

Xuyên vào Thanh triều làm phi, ta chỉ muốn được an dưỡng

Chương 4: Chắn người tài lộ

« Chương trước
Chương tiếp »

Vân Linh vẫn còn đang im lặng, Vân Tú đã mở miệng trước: “Theo nô tỳ thấy, phúc tấn đây là muốn cho cách cách biết, chính viện đang hậu đãi người.”

Ôn Hinh nhẹ gật đầu, “Cũng có lý.”

Triệu Bảo vốn tính lanh lợi, theo sau nói thêm vào một câu: “Chính là như vậy, giả như Cảnh cách cách có sinh lòng oán hận với cách cách nhà chúng ta, nói không chừng… cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Ôn Hinh khẽ cười: “Dùng người này để chèn ép người kia, bên kéo bên đánh, loại thủ đoạn này trong hậu viện vốn chẳng hiếm.”

Thấy cách cách thần sắc hòa nhã, không hề có ý trách cứ, mọi người trong phòng đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Vân Linh cân nhắc một hồi rồi nói tiếp: “Nô tỳ nghĩ, Phúc tấn làm vậy là muốn để cho Lý phúc tấn xem.”

Ôn Hinh mắt lóe lên một tia hứng thú, đưa mắt nhìn Vân Linh ý bảo nàng nói tiếp.

Chỉ một động tĩnh nhỏ từ chủ tử, nhưng khiến Vân Linh lập tức đứng thẳng lưng, biết cách cách đang nghiêm túc lắng nghe. Vân Linh định thần, giọng càng thêm cẩn trọng: “Cách cách hiện giờ mới nhập phủ, chưa có căn cơ, chưa có danh phận, chưa từng được chủ tử gia nhìn tới. Ở tình thế như vậy, bị chú mục quá độ, lại bị đưa ra trước mặt, chẳng khác nào treo đèn trước gió.”

Nàng cẩn thận liếc nhìn Ôn Hinh, hạ giọng tiếp: “Lý trắc phúc tấn đang là nữ nhân được đắc sủng trong phủ, dưới gối đã có một nam một nữ, trong bụng còn mang long thai… quyền thế địa vị so với những người khác đều cao hơn một bậc. Với người như vậy, cách cách… thật sự không nên trực diện đối thượng.”

Nói đến đây, Vân Linh hơi cắn môi, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nô tỳ cho rằng, chủ tử gia không ở đây, cách cách tạm thời ẩn nhẫn mới là thượng sách. Tránh được thì tránh, nhịn được thì nhịn, tuyệt không nên vì phúc tấn vài phần nâng đỡ mà mạo hiểm sinh sự. Phúc tấn muốn dùng cách cách làm vũ khí trong tay, nhưng nô tỳ lại sợ… người bị đẩy ra trước gió chịu lạnh, chịu rét lại là cách cách.”

Ôn Hinh nghe nàng nói đến đây, bất giác thu lại thần sắc, đối với Vân Linh càng thêm nhìn bằng con mắt khác, giọng ôn hòa mà mang vài phần cảm khái: “Ngươi tuổi hãy còn nhỏ, mà có thể nghĩ được chu đáo đến vậy… thực không dễ.”

Vân Linh vội cúi đầu, cung kính đáp: “Nô tỳ bảy tám tuổi đã vào Nội Vụ Phủ, lời này nói ra có hơi thất lễ, mong cách cách chớ trách… nhưng chuyện tai nghe mắt thấy trong mấy năm nay, chỉ sợ còn nhiều hơn số cơm nô tỳ được ăn. Lâu ngày con ngươi cũng dần tỉnh táo hơn đôi phần.”

Ôn Hinh nghe xong cũng bị chọc cười: “Cũng phải. Nơi như Nội Vụ Phủ… các ngươi muốn sống được, quả thật chẳng dễ dàng.”

Ba người Vân Linh – Vân Tú – Triệu Bảo nghe thế, trong lòng đều trào dâng một tia chua xót, hốc mắt hơi nóng.

Đúng là không dễ dàng.

Nếu không phải lần này Tứ bối lặc phủ tuyển người nhập phủ, các nàng hao hết tâm lực tranh một vị trí hầu hạ chủ tử, chỉ sợ cả đời cũng chỉ quanh quẩn trong Nội Vụ Phủ, làm nô tài trong nô tài, không bao giờ ngẩng đầu nổi.

Hầu hạ một vị chủ tử có thân phận… dù là cách cách chưa được sủng ái… cũng đã là bước ngoặt của số phận rồi.

“Các ngươi đã có thể nghĩ thông đến vậy, ắt hẳn cũng hiểu lúc này nên làm thế nào.” Ôn Hinh giọng nói thong thả, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo vài phần cảnh tỉnh. “Phúc tấn bởi đại a ca băng hà mà dưỡng bệnh, trong phủ nói rõ mồng một mười lăm mới vào chính viện thỉnh an. Ngoại trừ hai ngày ấy, cửa viện liền đóng lại đi.”

Nàng dừng một chút, ánh mắt sâu xa: “Ta hiện thời còn chưa chịu nổi gió mưa. Việc không nên ra mặt, tuyệt không thể cưỡng cầu. Bằng không… chính là tự tìm đường chết.”

“Chúng nô tài đã rõ!”

Ba người đồng thanh đáp lời, thần sắc đều mang theo vài phần nóng lòng muốn lập công, khí thế phấn chấn.

Đợi họ lui ra cả rồi, Ôn Hinh mới chậm rãi trở lại ngồi trên giường đất ấm. Nàng nghiêng người nhìn qua song cửa, chỉ thấy rừng trúc ngoài sân theo gió lay động, phiêu diêu như sương như mộng. Khóe môi nàng cong lên, nở một nụ cười mang theo vài phần chế giễu chính mình, vài phần hàn ý lạnh nhạt.

Nàng đóng cửa không ra, tự nhiên cũng không chọc vào Lý thị. Nhưng… nàng không tìm Lý thị, không có nghĩa Lý thị sẽ buông tha nàng.

***

Ôn Hinh ngỡ bản thân có thể yên ổn thu mình một thời gian, vì nàng chưa hiểu rõ thủ đoạn của Lý thị. Nàng né được gió mưa, há né được người cố ý tìm đến?

Quả nhiên… Ôn Hinh xem thường sức chiến đấu của Lý thị rồi.

Nhìn mâm đồ ăn vừa được dâng lên, Ôn Hinh khẽ nhướng mày, sắc mặt lạnh đi ba phần.

Vân Linh vội vàng quỳ xuống, giọng run run: “Là nô tài vô năng, thỉnh cách cách trách phạt.”

Theo quy củ, phần cơm của cách cách phải có bốn món một canh. Tuy bếp thiện phòng trước nay không nói là tinh xảo, nhưng ít nhất cũng còn tạm nhìn được. Hôm nay mang tới… thực sự là quá đáng đến cực điểm. Rau xanh xào đến ngả vàng úa như để qua hai bữa. Thịt kho tàu thì toàn mỡ bóng nhẫy, nhìn thôi đã muốn ngán. Cá hấp bề ngoài xem ra còn được, ai ngờ vào miệng tanh đến buồn nôn, lại nhạt như chưa bóp muối. Còn bát canh thịt dê… mỡ nổi thành váng, mùi nồng đến không nuốt nổi.

Khi còn ở trong cung, nàng từng nghe không ít lời thì thầm của đám tú nữ — hầu hết đều là chuyện hậu viện các vị Bối lặc gia tranh sủng đấu đá.

Trong số những chuyện được đám tú nữ lén truyền miệng, nổi danh nhất phải kể đến Trực Quận vương một lòng say mê đại phúc tấn, tam gia thì tính tình phong lưu, cỏ hoa đều không nỡ buông, ngũ gia cùng phúc tấn thì nước giếng không phạm nước sông, mạnh ai nấy sống. Riêng Tứ gia… điều người ta nhắc đến nhiều nhất lại là Lý trắc phúc tấn — nữ nhân sinh được nhiều con nhất, nên thế lực cũng vì vậy mà lớn nhất.

Lúc trước nghe mọi người lén lút truyền tai nhau Lý thị kiêu căng ngang ngược, Ôn Hinh còn cho rằng lời đồn ít nhiều có phần phóng đại. Nhưng đến hôm nay, nàng mới xem như được mở mắt — người này quả thật danh bất hư truyền.

Từ chuyện bữa cơm bị làm khó đã thấy rõ. Loại thủ đoạn không đến mức lấy mạng người, nhưng lại khiến người ta tức nghẹn đến mức muốn phun máu, thật sự là đê tiện mà hiểm độc.

Nguyên chủ vốn xuất thân không tệ. A mã làm quan ở phương Nam, tuy chức vị không lớn nhưng lại có chút thực quyền, mẫu thân giỏi tính toán kinh thương, hồi môn phong phú, trong kinh lại có thái thái thương yêu hết mực. Lúc trước tiến cung tuyển tú, thái thái còn vụng trộm nhét cho nàng không ít ngân phiếu phòng thân.

Chỉ là lúc này lại vướng một viêc khó, ngân phiếu muốn dùng được trong phủ, tất phải đổi thành bạc vụn mới có thể chi tiêu linh hoạt.

Ôn Hinh liếc nhìn Vân Linh, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có thể tùy tiện xuất phủ được chăng?”

Vân Linh vội đáp: “Mỗi tháng nô tỳ được phép ra ngoài hai lần. Cách cách có điều gì phân phó?”

Ôn Hinh liền ghé sát, thấp giọng dặn dò vài câu. Vân Linh nghe xong gật đầu liên tục: “Đổi ngân phiếu thành bạc vụn thì không khó. Chỉ là lúc hồi phủ, người giữ cổng tất sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Đến khi ấy sợ rằng phải tính toán kỹ lưỡng một phen.”

Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó qua — cửa sau phủ Bối lặc há có thể đi lại dễ dàng như ngoài chợ.

Ôn Hinh khẽ cười, giọng thong thả: “Ngươi xem rồi làm. Miễn sao ổn thỏa là được.” Đường này, muốn đi cho êm ái, tất phải rải chút bạc lót đường. May mắn nàng hiện trong tay còn đủ để xoay sở. Về phần ngày sau… Trước mắt cửa ải này còn chưa qua được, nói chi đến chuyện tương lai xa xôi.

***

La ma ma hơi cúi người, thấp giọng hỏi: “Phúc tấn, thiện phòng bên kia… ngài xem có cần quản qua một phen chăng?” Bà tự nhiên đã biết rõ thủ đoạn của Lý thị, chỉ là khó dò được tâm ý chủ tử, nên cẩn trọng mở miệng.

Phúc tấn vừa từ tiểu Phật đường trở ra, hương trầm còn phảng phất vương trên tay áo. Thần sắc nàng đạm nhiên, ngồi trên giường đất, chậm rãi đặt quyển kinh thư lên bàn thấp bên cạnh. Lúc này mới thong thả mở lời: “Tạm thời không cần. Cứ để đó, xem Ôn thị ứng đối thế nào rồi hãy định đoạt.”

Nàng vốn muốn mượn thế nâng Ôn thị lên đài, để nàng ta cùng Lý thị dây dưa đối chọi. Chỉ là… nếu chỉ chút chuyện cỏn con này đã có thể khiến Ôn thị ngã nhào không dậy nổi, vậy người như thế, cũng chẳng đáng để nàng phí nửa phần tâm huyết.

La ma ma khom người cười đáp: “Lão nô cũng nghĩ như vậy. Nếu Ôn cách cách có thể nhịn mà nuốt xuống một bụng ủy khuất này, về sau phúc tấn dùng người ắt phải để tâm. Còn nếu nàng nhẫn không nổi… vừa hay xem nàng cùng Lý thị va chạm một phen.”

Phúc tấn nghe vậy khẽ gật, đầu ngón tay khẽ day mi tâm, rồi tựa vào chiếc gối thu hương sắc đạn mặc, giọng nhàn nhạt mà thâm ý: “Chính là đạo lý này. Cảnh thị bên kia thế nào?”

La ma ma đứng hầu một bên, cung kính trả lời: “Quả nhiên là kẻ tính tình cứng nhắc, cả ngày đóng cửa không ra. Người bên cạnh nàng cũng ít mở miệng, giống như sợ nói nhiều liền phạm vào điều kị.”

Phúc tấn khe khẽ thở dài, tiếng nói mềm nhẹ mà mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Tính tình cứng như hũ nút, gia vốn không ưa. Người trong hậu viện, vẫn là phải có chút chủ ý, có chút linh hoạt mới tốt.” Nàng dừng một chút, ánh mắt hơi trầm xuống: “Tứ gia nhà chúng ta, không thích loại người quá có chủ ý, nhưng cũng chẳng cần kẻ quá mức mờ nhạt.”

La ma ma nghe xong chỉ mỉm cười, không dám nhiều lời.

***

Ngày thứ hai, la ma ma đến hồi bẩm—người Thính Trúc Các ra phủ một chuyến. Phúc tấn chỉ hơi gật đầu, không nói gì thêm.

Đến ngày thứ ba, la ma ma lại đến, vẻ mặt mang theo vài phần cổ quái khó tả.

Phúc tấn thấy thần sắc khác lạ của La ma ma, hiếm thấy hơi nhướng mày: “Ma ma có chuyện gì?”

La ma ma tiến lên một bước, khom người bẩm báo, giọng cẩn trọng: “Phúc tấn… Thính Trúc Các vị kia… dùng bạc thỉnh thiện phòng làm đồ ăn.”

Phúc tấn đang nâng tách trà, động tác khẽ khựng, ánh mắt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Hai chủ tớ đưa mắt nhìn nhau, một lát sau nàng mới thở nhẹ một tiếng, giọng thấp thoáng ý cười khó phân thật giả: “Thật không ngờ… nàng lại nghĩ được ra chủ ý này.”

La ma ma cũng bị kinh ngạc không nhẹ, nhưng rất nhanh liền lắc đầu cảm khái: “Đưa bạc cho thiện phòng làm thiện, không biết Ôn cách cách trong tay có bao nhiêu mà phóng tay như vậy.”

Người trong thiện Phòng ai mà không là lão nhân tinh anh,nâng cao đạp thấp vốn đã quen thói từ trong cung mang tới.

“Đúng vậy, xem nàng có thể chống đỡ được bao lâu.” Phúc tấn hơi nheo mi mắt, khóe môi khẽ cong, trong ý cười lại mang ba phần thâm ý. Chỉ là nàng cũng không khỏi âm thầm cảm khái—nhà mẹ đẻ của Ôn cách cách xem ra đối với nàng quả thật không tệ. Nếu trong tay không dư dả bạc tiền, nàng tuyệt sẽ không dám đi con đường vòng này.

Lý thị đã biết việc này, chẳng biết tiếp theo lại muốn giở ra thủ đoạn gì. Nhưng dẫu vậy, nàng ta cũng không thể trắng trợn ngăn cản thiện phòng kiếm bạc. Chặn người tài lộ, chính là điều mà trắc phúc tấn như Lý thị cũng phải cân nhắc vài phần, không dám làm càn.

« Chương trước
Chương tiếp »